Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 145: NGƯỜI CHẾT MANG OÁN



“Đứng dậy đi.”

Lạc Bằng Kiêu khẽ nâng tay, sau đó nhìn về phía Thạch đại nương, người đang xúc động đến mức nước mắt không ngừng rơi.

“Đại nương, không bằng ngươi cũng thử kiểm tra linh căn một chút xem sao?”

Thạch đại nương trông chỉ khoảng chưa đến bốn mươi, bà vẫn giữ được vẻ đẹp sắc sảo mặn mà, năm tháng chẳng thể làm lu mờ nhan sắc của mỹ nhân.

Nghe thấy lời của Lạc Bằng Kiêu, bà ngẩn người: “Ta... ta sao? Ta lớn tuổi thế này rồi...”

Lạc Bằng Kiêu chỉ mỉm cười, không nói gì.

Bà do dự một lát, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu, chậm rãi đặt tay lên quả cầu kiểm tra linh căn.

Vẫn là ba màu ánh sáng tương tự lại xuất hiện trên quả cầu: đỏ, xanh lục và vàng.

Tim Thạch đại nương như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Cũng là tam linh căn giống như vị tiểu huynh đệ này.”

Lạc Bằng Kiêu mỉm cười từ bi, đợi Thạch đại nương thu tay lại thì cũng cất quả cầu đi.

“Hai người có thể suy nghĩ kỹ xem có muốn bước lên con đường tu tiên hay không.”

“Nếu nguyện ý, khi ta cùng sư muội quay về núi sẽ dẫn hai người cùng trở về Cửu Huyền Kiếm Môn, tránh cho sau này phải trải qua bao hiểm nguy trên con đường cầu tiên.”

Ngự Đan Liên vừa nghe họ nói chuyện, vừa ăn chiếc bánh vừa nướng xong trước mặt.

Nàng đưa ánh mắt mong chờ nhìn Thạch đại nương.

Nếu Thạch đại nương cũng muốn tu tiên thì thật tốt, sau này nàng sẽ thường xuyên được ăn món ngon rồi!

Thạch Đầu nhìn sang mẹ mình, hai mẹ con đối mặt nhau trong chốc lát.

Thạch đại nương là người lên tiếng trước: “Thạch Đầu còn nhỏ, lại có thiên phú tu tiên đương nhiên là điều quá tốt rồi. Nếu có thể bái nhập Cửu Huyền Kiếm Môn thì chính là vinh quang mấy chục đời tổ tiên!”

“Phu quân ta mất sớm, xưa nay ta cùng Thạch Đầu nương tựa lẫn nhau mà sống, nó là đứa con duy nhất của tôi. Dù tôi đã lớn tuổi, chưa chắc có thể có thành tựu gì, nhưng tôi cũng muốn đi cùng con.”

Thạch Đầu liếc nhìn Ngự Đan Liên, sau đó vội vàng nói: “Mong tiên nhân tiến cử giúp!”

Ánh mắt Lạc Bằng Kiêu liếc nhẹ về phía Ngự Đan Liên đang vui vẻ, ánh nhìn lại càng thêm dịu dàng.

“Trời cũng đã tối rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi. Đợi khi trừ sạch tà khí nơi này, chúng ta sẽ lên đường.”

Thạch Đầu ngẩn ra: “Tiên nhân chẳng phải đã nói tà vật ở đây đã bị tiêu diệt rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Bằng Kiêu vẫn chỉ cười mà không đáp, Thạch đại nương lập tức nói: “Tiên nhân tự nhiên có tính toán của ngài, con mau đưa hai vị tiên nhân vào phòng phía đông nghỉ ngơi đi!”

Thạch Đầu lập tức gật đầu, đứng dậy nói: “Xin mời theo ta.”

Ngự Đan Liên cũng ăn xong, liền cùng Lạc Bằng Kiêu theo Thạch Đầu đi về phía căn phòng phía đông.

Chỗ này chỉ có một gian phòng nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Trong phòng có hai chiếc giường, ở giữa kéo một tấm vải ngăn cách.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Thạch Đầu ngượng ngùng nói: “Đây là phòng khách, là phòng chuẩn bị cho người qua đường nghỉ lại. Trong làng chúng ta, hầu như nhà nào cũng có một gian như vậy để đón khách kiếm chút bạc. Mong hai vị tiên nhân đừng chê bai.”

Ngự Đan Liên nói: “Không chê!”

Thạch Đầu gật đầu: “Tiên nhân nghỉ ngơi đi ạ, con đi giúp mẹ dọn dẹp chút đã!”

Sau khi Thạch Đầu rời đi, Ngự Đan Liên nhìn sang Lạc Bằng Kiêu.

“Sư huynh, huynh vừa nói nơi này còn có tà vật, là loại tà vật gì vậy?”

Lạc Bằng Kiêu mỉm cười dịu dàng: “Sư muội thử nghĩ xem?”

Ngự Đan Liên trầm tư một lát.

Con quỷ họ từng tiêu diệt trước đó là do oán khí của người c.h.ế.t tích tụ thành…

Chẳng lẽ là...

“Là người c.h.ế.t mang oán kia sao?”

“Tiểu sư muội rất thông minh.”

Ngự Đan Liên nghi hoặc nói: “Người đó… chẳng phải đã c.h.ế.t rất lâu rồi sao?”

Lạc Bằng Kiêu gật đầu: “Chúng ta đi tìm thử xem.”

“Vậy sư huynh, chúng ta đi ngay bây giờ nhé!”

Vừa ăn no, nàng tràn đầy khí thế!

CHƯƠNG 147: HÁI HOA SƯƠNG NHUNG “Không vội. Hôm nay là đêm trăng lưỡi liềm, oán khí của tà vật kia tuy nặng, nhưng thực lực lại yếu. Phải đợi đến đêm trăng tròn, nó mới tự hiện thân.”

“Nếu bây giờ đi tìm, phải đào sâu ba thước đất, chỉ tổ phí công vô ích.”

“Muội cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta thấy muội khá thích nơi này, ở lại chơi vài ngày cũng không sao.”

Ngự Đan Liên nghe vậy lập tức nở nụ cười: “Vâng ạ! Nghe theo sư huynh hết!”