Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 154:



Trước có tam sư huynh, tay không đổi linh căn, một viên đan dược đưa nàng thẳng lên Nguyên Anh.

Sau có thất sư huynh, nuôi quỷ ở Vô Ưu Thành, coi Hóa Thần như cỏ rác.

Hiện tại có đại sư huynh, bề ngoài từ bi, bên trong lại sát phạt quyết đoán, trong tay còn nắm giữ hệ thống định vị toàn bộ đệ tử Hải Thần Tông — một trong tứ đại tiên môn.

Ngự Đan Liên cảm thấy mình cũng chẳng còn gì phải kinh ngạc nữa.

Thậm chí nàng còn bắt đầu nghi ngờ: sư phụ… thật sự chỉ là Trúc Cơ sao?

Lạc Bằng Kiêu xoa đầu Ngự Đan Liên, nói:

“Tiểu sư muội, thanh lâu không tiện để muội đi theo, chi bằng ở lại nơi này…”

Lời còn chưa dứt, áo cà sa của Lạc Bằng Kiêu đã bị Ngự Đan Liên nắm chặt.

Hắn cúi đầu, chỉ thấy Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt sáng rỡ, kích động nói:

“Có tiện mà! Muội rất tiện! Muội mới có chín tuổi, không sao đâu!”

Thanh lâu đấy!

Đã xuyên tới nơi này rồi, cho dù không phải cổ đại thì cũng là tu chân giới, xem như bản nâng cấp của cổ đại rồi.

Không đi dạo một vòng thanh lâu mở mang tầm mắt thì uổng quá!

Lạc Bằng Kiêu nhìn nàng, không nói một lời.

“Đại sư huynh, huynh xem, huynh đầu trọc mà tới thanh lâu, người ta dễ lầm tưởng là yêu tăng. Nhưng nếu huynh mang theo muội thì lại khác! Nếu huynh có muội đi cùng, ai ai cũng biết là huynh đi làm chính sự, chứ không phải đi tìm hoa hỏi liễu! Như vậy có thể tránh được không ít phiền toái, còn ngăn được kẻ khác nghĩ bậy! Danh tiếng rất quan trọng đó!”

“Tiểu sư muội nói có lý.”

Lạc Bằng Kiêu cười càng thêm từ bi: “Vậy đêm nay, muội cùng ta đi bắt người.”

“Được ạ!”

Bắt người vào ban đêm là để tránh kinh động tứ phương.

Nếu giữa ban ngày mà đánh nhau sẽ dễ gây chú ý.

Đợi đến khi trời tối, Lạc Bằng Kiêu liền dẫn theo Ngự Đan Liên đến chốn ăn chơi.

Hắn thay áo cà sa, mặc vào y bào thường dân.

Một thân áo xanh, đầu đội đấu lạp, nhìn chẳng khác gì một vị công tử như ngọc.

Ngự Đan Liên cũng được đội cho một chiếc đấu lạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới lớp lụa mỏng phủ xuống từ vành đấu lạp, hơi sương mờ ảo che kín toàn thân nàng.

Tuy rằng Lạc Bằng Kiêu đồng ý để sư muội theo tới thanh lâu, nhưng nơi này lắm kẻ dâm tà, lời lẽ tục tĩu.

Nếu sư muội hắn bị những ánh mắt bẩn thỉu đó nhìn trúng, e rằng hắn sẽ phải phá giới ngay tại chỗ.

Thôi thì che kín là thượng sách.

Đấu lạp này ngăn người ngoài nhìn vào, nhưng không cản người bên trong quan sát.

Ngự Đan Liên được Lạc Bằng Kiêu nắm tay, đi dọc qua bốn thanh lâu, thấy chừng bốn, năm gương mặt quen quen.

Không cần nói cũng biết, người có thể khiến nàng thấy quen mặt, đương nhiên là những kẻ nàng từng thấy trong ngọc bài thông tin đệ tử Hải Thần Tông.

Chỉ là nàng bị mắc chứng mù mặt nhẹ, nhận không ra ai, chỉ cảm thấy... quen quen.

Hải Thần Tông thật đáng ghét!

Ngự Đan Liên chu miệng, theo Lạc Bằng Kiêu băng qua một dòng sông nhỏ giăng đầy đèn hoa, tiến vào một toà lầu nguy nga cao bảy tám tầng.

Vừa đến cửa liền có người ra tiếp đón.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Đấu lạp trên đầu Ngự Đan Liên khiến nàng càng thêm thu hút ánh nhìn, người khác vừa nhìn liền biết thân phận hai người không đơn giản.

Tú bà cười đến mức mặt nhăn như hoa cúc: “Nhị vị khách quan là…”

“Tại hạ dẫn tiểu đệ đến mở mang kiến thức, không cần sắp xếp gì cả, chỉ xin một gian thượng phòng.”

Lạc Bằng Kiêu đưa cho tú bà mười khối linh thạch thượng phẩm.

Tú bà không hỏi thêm gì, lập tức sắp xếp cho họ vào gian phòng chữ Thiên, chuẩn bị đầy đủ trà nước và điểm tâm.

Vừa ngồi chưa lâu, Ngự Đan Liên đã nghe được tiếng trò chuyện từ gian bên cạnh.

“Sư huynh có nghe chưa? Bạch Trì của Cửu Huyền Kiếm Môn gần đây đang tìm Nam Băng đạo nhân khắp nơi, hình như là muốn nhờ ông ấy luyện chế pháp khí bản mệnh cho tiểu đồ đệ của hắn.”

CHƯƠNG 156: ĐOÀN ĐOÀN LÀ AI? “Phải rồi! Ban ngày ta còn thấy hắn xuất hiện trong thành nữa đấy. Tiểu nha đầu mà sư huynh Vũ Thu thích cũng là người của Cửu Huyền Kiếm Môn đúng không? Hình như cùng bối phận với Bạch Trì thì phải?”

Lúc này, một giọng nói lè nhè nhưng quen thuộc vang lên:

“Gì mà cùng bối phận chứ? Bạch Trì sao có thể so với nàng?”

“Ta từng hỏi hai vị sư thúc của Thiên Môn, cái c.h.ế.t của thê tử ta — Đoàn Đoàn có liên quan mật thiết đến Bạch Trì!”

Thê tử ta thật đáng thương, bị tên Bạch Trì kiahại chết, vĩnh viễn yên giấc dưới đáy Nhược Thủy, hu hu hu hu…”