“Sư huynh, nếu chúng ta giúp nữ bạt g.i.ế.c người có bị phạm giới rồi bị trừ mất công đức không?”
“Không.”
“Tại sao? Sát sinh chẳng phải là một trong ba mươi hai giới điều của Phật môn sao?”
“Tiểu sư muội, chúng ta không phải đang sát sinh, chúng ta đang an ủi vong linh, siêu độ oan hồn.”
Ngự Đan Liên nhìn nụ cười từ bi trên mặt Lạc Bằng Kiêu, trong lòng hơi hoang mang.
Con đường Phật tu… dường như không giống như nàng từng nghĩ.
“Chúng ta là tu tâm, sau này sư muội sẽ hiểu.”
Lạc Bằng Kiêu không nói gì thêm, dẫn Ngự Đan Liên trở về thôn A Nhược.
Khi họ trở lại nhà Thạch Đầu, sắc m.á.u trên mặt trăng đã tan biến, tròn vành vạnh treo trên bầu trời, trông giống hệt cái đầu trọc của đại sư huynh.
Lạc Bằng Kiêu bảo Ngự Đan Liên để lại một bức thư trên bàn, báo với Thạch đại nương và Thạch Đầu rằng họ có việc cần giải quyết, sẽ rời đi vài ngày, xử lý xong sẽ quay lại.
Sau đó, họ rời khỏi thôn A Nhược, tiến về thành Nam Thủy .
thành Nam Thủy là tòa thành phồn hoa nhất của cả Nam Thủy châu.
Nam Thủy châu không có đế vương, chỉ có các thành lớn nhỏ.
Thành chủ là quan lớn nhất trong thành.
Giữa các thành không phân cấp bậc, nhưng có vài liên minh khác nhau.
Trong số đó, thành Nam Thủy là nơi phát triển thịnh vượng nhất.
Khi họ vào thành thì trời vẫn còn sáng.
Trước cổng thành có thị vệ canh gác, kiểm tra giấy tờ tùy thân của người qua lại.
Khi Lạc Bằng Kiêu dẫn Ngự Đan Liên đến cổng thành, đám thị vệ lập tức cúi người, tươi cười tiếp đón:
“Chẳng hay hai vị là tiên nhân đến từ Bồng Lai châu? Thành chủ đại nhân có dặn, nếu có tiên nhân từ Bồng Lai châu tới, nhất định phải mời vào ở trong phủ thành chủ, có người hầu hạ riêng.”
Lạc Bằng Kiêu chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn thị vệ kia, y liền như mất hồn, lắp bắp:
“Nhị… nhị vị, mời vào thành!”
Lạc Bằng Kiêu cứ thế dẫn theo Ngự Đan Liên tiến vào thành Nam Thủy .
Bọn họ tạm thời tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.
Tu sĩ tu tiên, diện mạo tất nhiên xuất chúng hơn hẳn phàm nhân.
Mà thành Nam Thủy lại là nơi phồn hoa bậc nhất của Nam Thủy Châu, nên cũng thường có không ít người trong tiên môn qua lại.
Chưởng quầy khách điếm liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận bất phàm của họ, lập tức dâng lên tất cả những thứ tốt nhất.
Tất nhiên, sự nhiệt tình ấy cũng không thể không kể đến công lao của khối linh thạch thượng phẩm mà Lạc Bằng Kiêu đưa ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngự Đan Liên sau khi vào phòng mới hỏi ra những nghi hoặc của mình:
“Đại sư huynh, sao huynh biết được tên trượng phu của nữ bạt? Lại còn biết hắn đang ở thành Nam Thủy ? Cả thân phận đệ tử Hải Thần Tông cũng rõ ràng như vậy?”
Lạc Bằng Kiêu trầm ngâm một lúc, chợt lấy ra một khối ngọc bài, đưa cho Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên nghi hoặc dùng thần thức tra xét.
Không ngờ thần thức vừa tiến vào, nàng liền nhìn thấy đầy đủ thông tin thân phận của tất cả đệ tử Hải Thần Tông.
Từ tổ sư khai sơn đến những đệ tử ngoại môn nhỏ bé nhất, đều liệt kê rõ ràng rành mạch.
Chân dung, họ tên, quá khứ, hiện tại, rõ ràng như in.
Ngự Đan Liên rút thần thức ra, kinh hãi thốt lên:
“Đại sư huynh, sao huynh lại có thứ này?”
Lạc Bằng Kiêu vẫn mỉm cười từ bi:
“Ngày trước từng siêu độ một tên nghiệt chướng của Hải Thần Tông, thứ này là do hắn mang theo.”
Thì ra là vậy...
“Vậy còn việc huynh biết người đó đang ở đây?”
Lạc Bằng Kiêu lại mỉm cười đáp:
“Trong ngọc bài lưu lại khí tức của từng người, chỉ cần tra một lượt là biết nơi họ đang ở.”
A... Xem ra tên nghiệt chướng mà đại sư huynh từng siêu độ có địa vị không tầm thường.
Ngự Đan Liên bỗng thấy mình thật có Phật duyên.
Xem ra... đại sư huynh cũng không phải nhân vật tầm thường đâu.
CHƯƠNG 155: THANH LÂU
Trước có tam sư huynh, tay không đổi linh căn, một viên đan dược đưa nàng thẳng lên Nguyên Anh.
Sau có thất sư huynh, nuôi quỷ ở Vô Ưu Thành, coi Hóa Thần như cỏ rác.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Hiện tại có đại sư huynh, bề ngoài từ bi, bên trong lại sát phạt quyết đoán, trong tay còn nắm giữ hệ thống định vị toàn bộ đệ tử Hải Thần Tông — một trong tứ đại tiên môn.
Ngự Đan Liên cảm thấy mình cũng chẳng còn gì phải kinh ngạc nữa.
Thậm chí nàng còn bắt đầu nghi ngờ: sư phụ… thật sự chỉ là Trúc Cơ sao?