Lẽ nào, những sai lầm hắn phạm phải khi còn trẻ dại, người này đều biết hết rồi?
Vũ Nghĩa lập tức toát mồ hôi lạnh.
Dù sao Hải Thần Tông cũng là một trong Tứ Đại Tiên Môn, họ có thể có nhiều đạo lữ, nhưng trong môn quy có một điều quan trọng nhất: tuyệt đối không được phụ lòng bất kỳ nữ nhân nào.
Huống hồ, năm xưa hắn vì hưởng lạc nhất thời mà qua lại với đám tà tu đó, vứt bỏ nữ nhân kia, cuối cùng khiến nàng bị tra tấn đến c.h.ế.t trong thanh lâu…
Nếu chuyện này bị vạch trần, hắn sẽ bị Hải Thần Tông xử tử!
Giờ phút này, men say trong người Vũ Nghĩa tan biến hết, nhưng trong đầu vẫn còn choáng váng vì hoảng sợ.
“Ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Khi Lạc Bằng Kiêu phá tường cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, hơn nữa hắn đã sớm bố trí kết giới xung quanh nên cũng không kinh động ai khác, nhưng Vũ Thu và Vũ Vi thì đã bị đánh thức.
Cả hai đều là người trong tiên môn, lại đã Trúc Cơ, muốn tỉnh rượu chỉ là chuyện trong một ý niệm.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Vũ Thu lờ đờ mở mắt, nhìn thấy một cô nương đội đấu lạp, dáng người lại giống hệt Đoàn Đoàn.
Hắn dụi mắt, mơ màng hỏi: “Ta đang mơ sao?”
Lạc Bằng Kiêu khẽ cười, chậm rãi nói: “Vương Ngộ Nghĩa, ngươi muốn nói chuyện ở đây, hay là ra ngoài nói chuyện?”
Nghe thấy hắn muốn nói chuyện riêng, Vũ Nghĩa trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn không vạch trần hắn tại đây là được, xem ra người này chỉ định lấy chuyện quá khứ để uy h.i.ế.p hắn mà thôi.
Loại người tham tiền thế này, dễ xử lý.
Vũ Nghĩa đẩy nữ nhân trên người ra, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Vũ Thu nhìn chằm chằm Ngự Đan Liên một lúc lâu mới nhận ra đây không phải là mơ, hắn mở to mắt, nghe thấy Vũ Nghĩa nói muốn ra ngoài liền hỏi: “Sư đệ, người này là?”
Vũ Nghĩa nhanh chóng đáp: “Là một người quen cũ, hôm nay tìm ta có việc gấp, sư huynh cứ tiếp tục vui chơi đi, ta đi một lát rồi về.”
Vũ Thu đành gật đầu, tiễn ba người rời đi bằng ánh mắt.
Chờ đến khi bóng lưng ba người khuất khỏi tầm mắt, hắn mới lẩm bẩm một mình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đoàn Đoàn, ta thật sự rất nhớ nàng, đến mức thấy một cô nương xa lạ cũng tưởng là nàng…”
Hắn ngồi một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lén đi theo.
Hắn không định nghe lén bí mật của Vũ Nghĩa, chỉ là muốn nhìn cô nương ấy thêm một chút mà thôi.
Vũ Nghĩa đi theo Lạc Bằng Kiêu đến một nơi yên tĩnh, lập tức bố trí kết giới, chặn hết mọi âm thanh từ bên ngoài.
Sau đó, hắn đánh giá Lạc Bằng Kiêu và Ngự Đan Liên từ đầu đến chân.
Một người Trúc Cơ trung kỳ, một người mới Luyện Khí tầng một.
Hừ.
Vũ Nghĩa chẳng nể nang gì mà nói thẳng: “Nói đi, ngươi muốn gì?”
Thấy vẻ mặt ngạo mạn của hắn, Ngự Đan Liên nhíu mày: “Xem ra ngươi cũng biết chúng ta tìm ngươi là vì chuyện gì rồi?”
Vũ Nghĩa cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua là mấy chuyện cũ rích năm xưa mà thôi.”
“Ta để các ngươi mở miệng là cho các ngươi chút thể diện, muốn gì thì cứ nói, nhưng ta khuyên các ngươi đừng có mà đòi hỏi quá đáng.”
“Chết chẳng qua chỉ là một nữ tử phàm nhân không có linh căn, lại không có bằng chứng gì cả, cho dù các ngươi rêu rao ra ngoài, ta cũng chẳng bị sao cả.”
“Ngược lại là các ngươi, sẽ bị người của Hải Thần Tông truy sát! Tự mình cân nhắc cho kỹ vào!”
Nét cười trên mặt Lạc Bằng Kiêu vẫn hiền hòa, giọng nói càng thêm từ tốn: “Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải đến để tống tiền.”
Nghe vậy, Vũ Nghĩa lại hừ lạnh một tiếng.
Tên gọi Vương Ngộ Nghĩa đó, hắn chỉ dùng ở Vũ Thủy Châu.
Xem ra hai kẻ trước mặt này chỉ là tán tu, chỉ cần lấy cái danh Hải Thần Tông ra đe dọa là sẽ sợ thôi.
“Giờ các ngươi không muốn tống tiền nữa, nhưng lại làm bản đại gia mất hết cả hứng rồi. Thôi thì giao hết linh thạch trên người ra đây! Bằng không, ta sẽ để Hải Thần Tông truy sát các ngươi, không c.h.ế.t không thôi!”
Ngự Đan Liên nhìn chằm chằm hắn vài giây, xác định hắn nói thật, liền không nhịn được kéo áo Lạc Bằng Kiêu.
“Đại sư huynh, muội nhịn không nổi rồi!”