Giọng Ngự Đan Liên đầy tức giận.
Nhưng kết hợp với giọng trẻ con của nàng thì lại mang vẻ dễ thương, trông cứ như chú sư tử con tức giận vậy.
Ánh mắt Vũ Nghĩa rơi vào trên người nàng, bất chợt nói:“Tiểu cô nương này, đã vào kỹ viện rồi còn làm bộ làm tịch cái gì? Gỡ cái nón xuống cho ta nhìn một chút đi!”
Vừa nói xong, hắn vươn tay định kéo nón của Ngự Đan Liên.
Ánh mắt từ bi của Lạc Bằng Kiêu lập tức trở nên lạnh như băng, tựa như những mũi kim đ.â.m thẳng vào người Vũ Nghĩa.
Vũ Nghĩa càng hứng thú hơn, ánh mắt dâm tà nhìn Ngự Đan Liên: “Tiểu muội muội, để ca ca nhìn xem dung mạo nào!”
Ngự Đan Liên: “……”
Nàng cảm thấy Lạc Bằng Kiêu vừa có động tác nhẹ nơi ngón tay, theo bản năng liền kéo quần hắn một cái.
Lạc Bằng Kiêu đang định ra tay dạy dỗ Vũ Nghĩa, không ngờ lại đột nhiênbị kéo tuột quần, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng rút tay về giữ lấy quần.
Ngay khi Vũ Nghĩa sắp chạm vào tấm vải che mặt trên nón Ngự Đan Liên, một chiếc vòng tròn phát sáng màu trắng bất ngờ phóng đại, từ trong nón b.ắ.n ra.
Vũ Nghĩa cho rằng Ngự Đan Liên chỉ là luyện khí kỳ tầng một nên hoàn toàn không đề phòng.
Trong chớp mắt, hắn đã bị Xá Lợi Hoàn phóng đại đánh bay, cả người dính vào bức tường sau lưng.
Bức tường rung lên, trên bề mặt xuất hiện từng vết nứt vỡ loang lổ.
Ngự Đan Liên thu Xá Lợi Hoàn về, thu nhỏ nó lại bằng cổ tay, rồi lao tới chỗ Vũ Nghĩa đang bị dính hình chữ đại lên tường.
“Nhớ kỹ, chiêu này của ta gọi là Tra nam tất phải chết!”
Nàng truyền linh lực vào Xá Lợi Hoàn, giơ tay lên rồi đập thẳng xuống đầu Vũ Nghĩa khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn.
Lúc này, nàng cũng nhận ra, sau cú đập vừa rồi, trong thức hải hình như… công đức chỉ giảm đi một chút xíu?
Lập tức, Ngự Đan Liên vô cùng phấn khởi!
Trước đây nàng g.i.ế.c đám xương khô đã tích được mấy chục vạn điểm công đức. Một cú đập chỉ mất một ít thế này, thì thích đập bao nhiêu mà chẳng được!
Thế là nàng cầm Xá Lợi Hoàn lên, đập xuống liên hoàn.
Vốn dĩ tu vi của Vũ Nghĩa là Trúc Cơ trung kỳ, vậy mà sau một loạt đòn đánh dã man của nàng đã rớt xuống còn Luyện khí tầng một.
Biết hắn kiểu gì cũng phải đền mạng cho nữ bạt kia nên Ngự Đan Liên không hề nương tay.
Mỗi cú đánh đều nhằm thẳng vào cái mặt bảnh bao của hắn, đập đến mức cái mặt đẹp như diễn viên của hắn biến thành đầu heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù gì thì nàng cũng không biết nữ bạt kia có phải kiểu yêu vào mất não hay không.
Lỡ mà nàng ta miệng thì nói muốn báo thù, nhưng thấy mặt hắn rồi lại mềm lòng tha cho thì sao?
Không được!
Phải đập cho đến khi mẹ hắn cũng không nhận ra mới được!
Khi Vũ Nghĩa từ trên tường rơi xuống đất, đầu hắn đã to như hai cái đầu cộng lại.
Ngự Đan Liên cuối cùng cũng dừng tay, còn tiện mồm nhổ một bãi nước miếng vào mặt hắn, rồi chạy về bên cạnh Lạc Bằng Kiêu.
Lạc Bằng Kiêu nhìn nàng, ánh mắt lại ôn hòa như cũ, giọng nhẹ nhàng: “Tiểu sư muội làm rất tốt.”
Được khen, Ngự Đan Liên lập tức cười tươi rói.
“Nhưng lần sau đừng kéo quần sư huynh nữa được không?”
“Ế?”
Lạc Bằng Kiêu đột nhiên vén áo lên, nghiêm túc nói với Ngự Đan Liên: “Tiểu sư muội, quần của nam nhân được cố định bằng đai lưng như thế này, kéo lung tung rất dễ tuột đấy!”
Ánh mắt của Ngự Đan Liên theo lời nhìn xuống quần Lạc Bằng Kiêu, thấy phần eo trắng nõn, đường cong thon gọn, nhất thời ngẩn người.
Lạc Bằng Kiêu dường như cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng buông áo xuống, suýt nữa không giữ nổi nụ cười từ bi trên mặt: “Sư muội!”
Khụ!
Ngự Đan Liên vội nói: “Đại sư huynh, muội biết rồi! Lần sau muội nhất định sẽ sửa!”
CHƯƠNG 159: LỆ NƯƠNG
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Miệng thì nói sửa, nhưng trong đầu nàng vẫn còn thất thần.
Đôi chân của Thất sư huynh.
Cái eo của Đại sư huynh.
Xì…
Xem ra thật sự không thể kéo quần được.
Khi Vũ Nghĩa dần tỉnh lại khỏi cơn choáng váng.
Chào đón hắn là cơn đau khắp toàn thân và… tu vi luyện khí tầng một.