Hồn phách của Vũ Nghĩa đen như vừa lăn qua mực, còn lộ ra vài phần tà khí.
Cẩn thận cảm nhận, tà khí ấy lại mang theo vài phần tương tự khí tức của ma vật.
Hồn phách rời thể, theo bản năng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng trong tay Lạc Bằng Kiêu chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái mõ, tiếng gõ vang lên, phát ra âm thanh tịnh hóa linh hồn.
"Á... A a a a!"
Hồn phách của Vũ Nghĩa đau đớn gào thét, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Khi Vũ Thu vừa đến, đập vào mắt là cảnh tượng t.h.i t.h.ể Vũ Nghĩa nằm ngửa trên đất, n.g.ự.c thủng một lỗ lớn, m.á.u thịt be bét, m.á.u tươi loang lổ xung quanh.
Còn có một nữ bạt và một hồn ma ma tu đang đứng gần đó.
Âm thanh tịnh hóa của Lạc Bằng Kiêu khiến cả nữ bạt lẫn hồn phách ma tu kia đau đớn vô cùng.
Nữ bạt nhìn hồn phách Vũ Nghĩa đang thống khổ giãy giụa, ánh mắt dần dần trở nên thanh thản.
Làn da xanh lét và nanh vuốt sắc nhọn dần dần tiêu tan, lộ ra gương mặt xinh đẹp khi còn sống.
Hồn phách trong suốt của nàng rời khỏi thân thể đã mục nát từ lâu, lặng yên lắng nghe thanh âm tịnh hóa, cùng tiếng rên rỉ của Vũ Nghĩa.
Âm thanh tịnh hóa chỉ đối phó với tà vật, lúc này đã không còn ảnh hưởng đến nàng nữa.
Vũ Thu len lén lại gần Ngự Đan Liên, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Đoàn Đoàn, chuyện gì thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai g.i.ế.c sư đệ ta? Là nữ bạt kia hay là tử hồn ma tu này?”
Trời ạ, là tên biến thái của Hải Thần Tông kia!
Vũ Thu vừa tiến lại gần, tiếng gõ mõ của Lạc Bằng Kiêu khựng lại một nhịp.
Ngự Đan Liên lập tức lấy ra Xá Lợi Hoàn, biến lớn, chắn giữa mình và Vũ Thu.
“Là nữ bạt ra tay. Còn linh hồn ma ma tu kia, chính là sư đệ ngươi.”
Vũ Thu nghe vậy thì vô cùng kinh hãi: “Sao có thể chứ?! Sư đệ Vũ Nghĩa sao có thể là ma tu được?!”
Hắn không dám tin.
Ngự Đan Liên bực bội, vẻ mặt chán ghét đáp: “Phải phải phải, ngươi nói đúng, không thể nào! Ngươi đi đâu mát mẻ thì ở đấy đi, đừng ở đây mà hỏi lắm thế!”
Vũ Thu nghe vậy, lập tức tỏ vẻ tủi thân: “Đoàn Đoàn, làm sao vậy? Nàng giận rồi à? Nếu giận thì đánh ta đi, đừng ghét bỏ ta...”
Ngự Đan Liên: “...”
Cái đồ biến thái c.h.ế.t tiệt, phiền quá đi mất! Rất muốn đánh hắn một trận!
Nhưng nghĩ đến mấy lần trước đánh hắn, cái vẻ mặt hưởng thụ ấy lại hiện lên trong đầu khiến nàng nổi hết cả da gà da vịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồ biến thái, tránh xa ta ra một chút!
Ánh mắt Lạc Bằng Kiêu liếc sang Vũ Thu, cây dùi gõ mõ trong tay bỗng rơi ngay xuống đầu hắn, tay kia thản nhiên thu mõ lại.
Đầu Vũ Thu bị đánh "Độp!" một tiếng
Hắn đang định trừng mắt lườm Lạc Bằng Kiêu thì nghe hắn trầm giọng nói: “Chớ động. Nếu âm thanh tịnh hóa bị gián đoạn, linh hồn ma tu kia e rằng sẽ chạy thoát.”
Linh hồn ma tu tuyệt không thể để chạy thoát, bằng không hậu họa khôn lường!
Nghe vậy, Vũ Thu lập tức không dám động đậy, chỉ cảm thấy trên đầu liên tục vang lên những tiếng “độp độp độp” có tiết tấu.
Hồi nãy chẳng phải còn gõ mõ sao?
Sao giờ lại bắt đầu gõ đầu ta?
Cái mõ đâu rồi?
Vũ Thu giận mà không dám nói, chỉ nghe âm thanh thanh tịnh kia truyền qua hộp sọ, vang vọng bên tai.
Gõ đến mức đầu hắn choáng váng, hoa mắt chóng mặt.
Vũ Thu nước mắt lưng tròng, chịu đựng nỗi đau mà bản thân hắn vốn chẳng nên chịu.
Ngự Đan Liên lén lút giơ ngón cái về phía Lạc Bằng Kiêu.
Cao tay thật.
Quả nhiên vẫn là đại sư huynh cao tay nhất!
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Dưới âm thanh tịnh hóa, hồn phách Vũ Nghĩa gào khóc, dần dần tiêu tán.
Hồn phi phách tán.
Thấy linh hồn ma tu đã hoàn toàn tan biến, Vũ Thu cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Giờ thì có thể ngừng gõ đầu ta rồi chứ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, cái trán hắn lại bị gõ thêm một cái nữa.
Hắn giận dữ hét lên: “Sao ngươi còn gõ nữa?! Đừng tưởng ngươi là người của Cửu Huyền Kiếm Môn thì ta không dám động thủ! Ngươi mới Trúc Cơ trung kỳ, ta là Trúc Cơ hậu kỳ đó!”
Lạc Bằng Kiêu vẫn giữ vẻ mặt từ bi, lại gõ thêm cái nữa: “Linh hồn ma tu đã tan biến, nhưng khúc tịnh hóa còn chưa kết thúc.”
Hồn phách đều đã tiêu tán rồi, khúc nhạc này có gõ cho hết hay không thật sự quan trọng sao?
Vũ Thu chẳng hiểu gì, đành tiếp tục chịu đựng. Dù sao cũng đã chịu được đến lúc này rồi, có chịu thêm chút nữa cũng không sao.
Chỉ là… hắn bắt đầu thấy choáng…