Ngự Đan Liên đứng bên cạnh: "……"
Nàng nhìn Lệ Nương vẫn đang che mặt, rồi lại nhìn Vũ Nghĩa mặt mũi như đầu heo, khóe miệng giật giật.
Không đ.â.m c.h.ế.t luôn đi mà còn do dự gì nữa?
Nàng thật sự thấy sốt ruột thay cho nữ quỷ này!
Lệ Nương nghe vậy lập tức quát: "Ngươi nói nhăng nói cuội! Năm xưa ngươi tính kế để người khác làm nhục ta, khiến ta bị mọi người xa lánh, rồi lại bán ta vào thanh lâu, cuối cùng bị hành hạ tới c.h.ế.t trong một màn biểu diễn m.á.u me! Sau đó lại phong ấn ta ở nơi này mấy chục năm, vậy mà ngươi còn dám nói yêu ta? Chính gươi có tin nổi không?"
"Lệ Nương, ta có nỗi khổ riêng mà! Kẻ đó là một tà tu, ta cũng bị hắn uy h.i.ế.p mà!"
"Ta đường đường là đệ tử của một trong Tứ đại tiên môn — Hải Thần Tông, sao lại tự chặt đứt tiền đồ của mình mà đi cùng hắn?"
"Phong ấn nàng cũng là do tên tà tu kia đề xuất! Khi đó ta liều mạng, trọng thương suýt c.h.ế.t mới thoát được khỏi hắn!"
"Nhưng ngươi đã phong ấn ta mấy chục năm, chưa từng một lần nghĩ đến ta. Nghĩa lang, khi ta lần đầu gặp ngươi, ngươi phong thái như ngọc, xuất chúng vô song, khoảnh khắc ngươi bước đến bên ta, ta đã nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian! Tại sao ngươi lại phụ ta?"
"Lệ Nương, nếu nàng muốn g.i.ế.c ta để giải hận thì hãy g.i.ế.c đi."
"Nhưng ta vẫn phải nói, suốt mấy chục năm qua, không một khoảnh khắc nào ta không sống trong đau đớn và dằn vặt. Ta cũng muốn đến thăm nàng, nhưng ta sợ hãi, ta hối hận, ta không dám đối mặt với nàng."
"Bây giờ thấy nàng bình an, ta cũng yên tâm rồi. Nào, nếu g.i.ế.c ta khiến nàng thấy dễ chịu, vậy cứ ra tay đi, tất cả là do ta nợ nàng."
Vũ Nghĩa bày ra dáng vẻ cam tâm chịu chết.
Lệ Nương do dự, qua lớp tay áo mỏng che mặt, nàng lờ mờ nhìn thấy người nam nhân đang quỳ dưới đất.
Trong đầu nàng, bóng hình của hắn ngày đầu gặp gỡ lại hiện về.
Một lúc sau, Lệ Nương mới run giọng hỏi: "Ngươi thật lòng yêu ta sao?"
Ngự Đan Liên: "……" Lại đoán trúng nữa rồi.
Nàng giơ Xá Lợi Hoàn lên, định đập c.h.ế.t Vũ Nghĩa cho xong, nhìn thấy hắn là ngứa mắt.
Nhưng Lạc Bằng Kiêu ngăn nàng lại.
"Chuyện này cần để nữ bạt tự mình quyết định, như vậy mới có thể hóa giải oán khí biến nàng thành nữ quỷ."
Ngự Đan Liên nhíu mày.
Phiền quá đi mất!
Đúng là đầu óc toàn yêu đương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nghĩ một lúc, rồi rút Xá Lợi Hoàn ra, mạnh tay ném thẳng tới.
Lệ Nương và đầu heo Vũ Nghĩa đang đối diện nhau đầy tình cảm qua tay áo che mặt, Vũ Nghĩa còn không ngừng lải nhải mấy lời buồn nôn.
Ngự Đan Liên ra tay, Lệ Nương hoàn toàn không kịp phản ứng, tay áo che mặt lập tức bị Xá Lợi Hoàn cắt nát.
Thấy rõ dáng vẻ mặt xanh nanh nhọn của Lệ Nương, mấy lời sến súa của Vũ Nghĩa lập tức nghẹn họng.
Không còn lớp lụa che, Lệ Nương hoảng loạn trong chốc lát, nhưng khi thấy cái đầu heo sưng vù của Vũ Nghĩa thì sững người lại.
"Ngươi… ngươi đã hoàn toàn thay đổi."
Ngay sau đó, Lệ Nương gào lên thê thảm: "Đến nước này rồi, ngươi vẫn còn muốn lừa ta, coi ta là đồ ngốc sao?"
Vừa dứt lời, Lệ Nương đã duỗi móng vuốt dài, lao thẳng về phía Vũ Nghĩa.
Bộ móng tay dài đen sì ấy lập tức xuyên thẳng qua tim Vũ Nghĩa, móc sống trái tim hắn ra.
Lệ Nương nhìn trái tim còn đang đập thình thịch trong tay, lại liếc sang cái mặt heo của Vũ Nghĩa, tức giận bóp nát trái tim ấy ngay lập tức.
Kết giới do Lạc Bằng Kiêu dựng lên bị m.á.u b.ắ.n lên tung tóe.
Ngự Đan Liên nhìn thấy thủ đoạn dứt khoát của Lệ Nương thì âm thầm tán thưởng trong lòng.
Như vậy mới đúng chứ!
Sảng khoái!
Thi thể Vũ Nghĩa ngã vật xuống đất.
Từ trong thi thể, một tử hồn màu đen nhạt từ từ bay ra.
CHƯƠNG 161: NGƯƠI SAO CÒN GÕ NỮA?
Hồn phách của Vũ Nghĩa đen như vừa lăn qua mực, còn lộ ra vài phần tà khí.
Cẩn thận cảm nhận, tà khí ấy lại mang theo vài phần tương tự khí tức của ma vật.
Hồn phách rời thể, theo bản năng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng trong tay Lạc Bằng Kiêu chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái mõ, tiếng gõ vang lên, phát ra âm thanh tịnh hóa linh hồn.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Á... A a a a!"