Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 62: KHÔNG BIẾT NGHÈO LÀ GÌ



"Bối phận cao thì sao chứ? Sư phụ cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, cũng chẳng hơn gì đám đệ tử ngoại môn chúng ta!"

Ngự Đan Liên nhìn về phía gã đệ tử gác cổng đang tức giận, bất thính lình lên tiếng: "Sư huynh, hình như đám đệ tử ngoại môn như bọn họ muốn có tài nguyên trong môn phái thì phải liên tục đi làm nhiệm vụ mới đổi được chút ít linh thạch hạ phẩm, đúng không?"

Kỷ Hoài Tư gật đầu đáp: "Đúng vậy. Nghe nói tháng trước, người kiếm được nhiều linh thạch nhất trong số các đệ tử ngoại môn của Cửu Huyền Kiếm Môn cũng chỉ đổi được ba viên linh thạch trung phẩm."

Ngự Đan Liên thở dài: "Làm đệ tử ngoại môn thật không dễ dàng gì, không giống ta, vừa đến Thanh Liên Phong đã nhận được một ngàn linh thạch thượng phẩm, hoàn toàn không biết nghèo là gì."

Một lời của Ngự Đan Liên khiến hai đệ tử gác cổng ngây người.

Bọn họ biết Thanh Liên Phong giàu có, nhưng lại không ngờ tên Ninh Triều đó lại hào phóng với đám đệ tử phế vật kia đến mức ấy!

Chỉ là… không biết là thật hay giả!

"Hừ! Nói khoác mà thôi, ai mà không biết c.h.é.m gió chứ?"

Đúng lúc đó, hai viên linh thạch bay về phía bọn họ.

Hai viên linh thạch thượng phẩm! Cả hai vội vàng đưa tay chộp lấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm viên linh thạch trong tay.

Một viên linh thạch thượng phẩm bằng một trăm viên linh thạch trung phẩm, tương đương với mười ngàn viên linh thạch hạ phẩm!!!

Ngẩng đầu lên, bọn họ đã đối mặt với khuôn mặt nhỏ đang tươi cười của Ngự Đan Liên.

"Hai vị đã vất vả canh gác rồi, hai viên linh thạch thượng phẩm này xem như là phần thưởng của Thanh Liên Phong dành cho các ngươi, không cần cảm ơn đâu, dù sao Thanh Liên Phong chúng ta không chỉ bối phận cao mà còn nhiều linh thạch nữa!"

Lời nói gây tổn thương thì ít mà sỉ nhục thì nhiều!

Hai đệ tử gác cổng cầm linh thạch trong tay, mặt đỏ gay vì tức.

Cũng là người tu tiên, cũng là đệ tử Cửu Huyền Kiếm Môn, ai mà không có chút khí phách chứ?

Rõ ràng Ngự Đan Liên đang sỉ nhục bọn họ!

Họ thực sự rất muốn ném thẳng linh thạch vào mặt nàng ta.

Nhưng mà… đó là linh thạch thượng phẩm…

Cả hai như bị đông cứng, hồi lâu cũng không phản ứng gì.

Kỷ Hoài Tư liền tò mò nhìn Ngự Đan Liên.

Hắn hiểu rất rõ tính tình của tiểu sư muội.

Lúc trước ở trong bí cảnh còn không quên tranh thủ cướp mấy món đồ của đệ tử các môn phái khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rõ ràng là một cô nhóc mê tiền!

Sao giờ lại hào phóng vậy chứ?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn đã nghe tiểu sư muội lên tiếng:

"Đệ tử ngoại môn các người đều vô lễ như thế sao? Ta nói không cần cảm tạ thì các người thật sự không cảm tạ luôn à?"

"Hừ! Ta không muốn thưởng nữa, sư huynh,huynh thu lại linh thạch giúp ta!"

Quả nhiên.

Khóe miệng Kỷ Hoài Tư giật giật, phất tay một cái, hai viên linh thạch đã bay trở về tay Ngự Đan Liên.

Hai đệ tử gác cổng trơ mắt nhìn hai viên linh thạch thượng phẩm bay đi, khí phách trong nháy mắt tan thành mây khói.

Là linh thạch thượng phẩm đó a a a!

Là thứ mà bọn hắn làm việc khổ cực ba năm cũng chưa chắc đã tích góp được!

Khí phách là cái gì?

Tôn nghiêm là cái gì?

"Tạ ơn hai vị tổ sư thúc đã ban thưởng! Chúng ta chỉ là phản ứng không kịp mà thôi!"

Ngự Đan Liên nhìn họ, lắc đầu nói: "Cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua rồi là hết!"

"……"

"Sư huynh, chúng ta vào xem tỷ thí thôi!"

Ngự Đan Liên thu hai viên linh thạch thượng phẩm vào không gian trữ vật, hai gã đệ tử ngoại môn kia thấy mà mắt đỏ ngầu nhưng cũng chỉ đành bất lực.

Kỷ Hoài Tư bế Ngự Đan Liên đi vào Trác Ngọc Phong, đến khu vực tỷ thí.

Lôi đài được xây âm xuống đất, bao chung quanh là hàng ghế ngồi xếp từ cao xuống thấp.

Các trận so tài nội bộ kiểu này, từ chưởng môn đến các vị phong chủ và các đệ tử đều có mặt đầy đủ.

Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư bước vào vừa đúng lúc nhóm Trúc Cơ đang thi đấu, hơn nữa người đang trên đài lại chính là Tạ Thanh Dư.

Tạ Thanh Dư mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt viền lam, đứng trên đài.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Đối thủ của nàng ta là một đệ tử Trúc Cơ trung kỳ.