Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 61: NGƯỜI SO VỚI NGƯỜI NHƯ TRỜI VỚI ĐẤT



Việc tu luyện linh căn hoàn toàn khác với tu Phật.

Phật tu không cần dẫn khí nhập thể, chỉ cần vận chuyển tâm pháp, linh khí trong cơ thể tự nhiên sẽ tràn đầy.

Mà cái gọi là tâm pháp của Phật tu, chính là tụng kinh.

Ngược lại, linh căn cần phải từng bước dẫn khí nhập thể, xây dựng từng tầng từng tầng một cách vững chắc.

Ngự Đan Liên cũng không hiểu tu vi hiện tại của mình là thế nào.

Nàng hiện có hai tầng tu vi: 

Tầng một là Phật tu Trúc Cơ sơ kỳ, do tụng kinh mà thành lúc đầu.

Tầng hai là Luyện Khí tầng một, do linh căn vừa được trồng lại.

Sau hai lần mất khống chế vì tụng kinh, Ngự Đan Liên đành tạm gác việc tu Phật qua một bên, chuyên tâm tu luyện linh căn.

Vào ngày đại hội so tài của môn phái, nàng đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, nhưng vẫn giấu kín tu vi, chỉ hiện ra là tầng một.

Địa điểm tổ chức đại hội lần này là ở Trác Ngọc Phong.

Cửu Huyền Kiếm Môn có mười ngọn núi lớn.

Trong đó, hai vị Tôn Thượng Phản Hư kỳ mỗi người trấn giữ một ngọn núi, lơ lửng ở vị trí cao nhất ở Cửu Huyền Kiếm Môn.

Tiếp theo là Thanh Liên Phong – nơi Ngự Đan Liên đang ở.

Bảy ngọn núi khác, bao gồm cả Cửu Huyền Phong của Chưởng môn, đều ở dưới Thanh Liên Phong.

Ngự Đan Liên đứng bên rìa của Thanh Liên Phong, nhìn xuống phía dưới.

Giữa làn tiên vụ mờ ảo, Trác Ngọc Phong như ẩn như hiện, dù cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng người náo nhiệt trên đó

Nàng suy nghĩ một lúc, liền chạy đến chỗ Kỷ Hoài Tư gõ cửa.

"Tam sư huynh, tam sư huynh!"

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Bỗng có người vỗ nhẹ lên vai nàng, ngay sau đó nàng đã bị nhấc bổng lên.

Nàng bị Kỷ Hoài Tư bế lên từ phía sau. 

"Huynh đã chờ sẵn ở đây rồi sao!"

Ngự Đan Liên túm lấy cổ áo hắn: "Làm muội giật cả mình! Mau, mau đi xem Đại hội luận võ đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỷ Hoài Tư cực kỳ thông minh, hắn đương nhiên hiểu mục đích "đợi một tháng" của Ngự Đan Liên là gì.

Tiểu sư muội thù dai như vậy, tất nhiên sẽ không để cho Tạ Thanh Dư sống yên!

"Đi thôi!"

Kỷ Hoài Tư vừa dứt lời, Ngự Đan Liên đã phát hiện hai người đã đứng trước cửa lớn của Trác Ngọc Phong.

"Tam sư huynh, hình như trước giờ huynh chưa từng dùng truyền tống trận nhỉ?"

"Thuật pháp đó gọi là Thiên Lý Hành, trở về sư huynh sẽ dạy cho muội!"

"Dạ!"

Trước cửa Trác Ngọc Phong có hai gã đệ tử ngoại môn trấn thủ.

Thấy Kỷ Hoài Tư và Ngự Đan Liên đến, trên mặt cả hai lập tức hiện vẻ khinh thường.

Dù không ngăn cản, nhưng khi họ bước vào trong, hai gã kia đã bắt đầu nhỏ giọng thì thầm:

"Các ngươi nói xem, cùng là biểu tỷ muội trong một nhà, sao lại khác biệt lớn đến thế?"

"Một người sinh ra đã có hỏa linh căn, thiên phú xuất chúng, dù mười bốn tuổi mới nhập môn nhưng chưa đến hai tháng đã Trúc Cơ, còn dẫn động cả Tử Kim Lôi Kiếp! Nhất định là tiên nhân thượng giới chuyển thế!"

"Còn người kia, trời sinh không có linh căn, tâm địa độc ác từ nhỏ, dám vu vạ người khác cướp đoạt linh căn của mình. Cuối cùng lại dựa vào vận may, mặt dày lưu lại môn phái, còn giả làm Phật tu gì đó! Cho đến bây giờ tu vi cũng chỉ có Luyện Khí tầng một!"

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên khiến hai gã đệ tử nọ đều sững người, đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy Ngự Đan Liên đang nở nụ cười hồn nhiên, ngây thơ phụ họa: "Đúng đúng đúng, ta cũng thấy như vậy, khoảng cách giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ!"

Gương mặt nàng trắng nõn non nớt, ánh mắt trong veo, giọng nói thanh thoát như chuông bạc.

Hai gã đệ tử nọ nhìn thấy bộ dạng của nàng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tội lỗi.

Chẳng hiểu sao, họ lại cảm thấy mình đang bắt nạt một đứa bé mới chín tuổi.

Đúng lúc bọn họ quay đầu, không nói gì thêm nữa thì lại nghe giọng nói trong trẻo vang lên một lần nữa:

"Tam sư huynh, huynh nhìn xem, họ lớn tuổi hơn muội, linh căn tốt hơn muội, tu vi cũng cao hơn muội mà vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn gác cổng."

"Còn muội, mới chín tuổi đã được bái nhập Thanh Liên Phong, dẫu không có linh căn, dẫu chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng đã là sư thúc của Chưởng môn."

"Quả nhiên… Người với người như trời với đất~"

Nói xong, Ngự Đan Liên còn ngoảnh lại nhìn hai người kia, khẽ lắc đầu, buông một tiếng thở dài thật dài..

Hai đệ tử gác cổng: "..."