Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 78: TAY NGHỀ CỦA THẤT SƯ HUYNH



Ngự Đan Liên trở về điện của mình, bất ngờ phát hiện tầng tu vi thứ hai của nàng vậy mà đã lặng yên đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng bốn rồi.

Bởi vì nàng vốn đã có thêm một tầng tu vi Trúc Cơ nên lúc đột phá nàng cũng chẳng hề phát hiện ra.

Khi ngồi ăn dưa khi nãy, nàng đã cảm giác trong hạt dưa có linh khí nồng đậm.

Nào ngờ lại khiến nàng lặng lẽ tăng lên tu vi!

Trong lòng Ngự Đan Liên thực sự có hơi hoảng.

Nàng chưa từng nghe nói tu vi của ai lại có hai tầng riêng biệt.

Dù là tu Phật đạo hay tu linh căn, cũng đều chỉ có một tầng tu vi duy nhất thôi mới đúng chứ?

Sao nàng lại có một tầng Trúc Cơ, một tầng Luyện Khí vậy?

Trước đây nàng cũng từng bóng gió hỏi Tam Sư Huynh về chuyện hai tầng tu vi, nhưng Tam Sư Huynh quả quyết chưa từng nghe thấy nên nàng cũng không dám nói nhiều sợ hắn lo lắng.

Mà sư phụ nàng thì chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, còn là ngũ linh căn nữa…

Ừm, hỏi cũng vô ích.

Chỉ có thể hỏi Đại sư huynh- người cũng tu Phật đạo giống nàng thôi.

Tiếc là Đại Sư Huynh vẫn đang bế quan, chắc là lần trước bị Tịnh Phạn Tâm Liên làm bị thương vẫn chưa hồi phục.

Ngự Đan Liên thở dài.

Giờ thì nàng còn biết làm sao được nữa.

Cứ tu thôi.

Có thể tu luyện còn hơn là không.

Nàng ngồi lên bồ đoàn, nhắm mắt lại bắt đầu dẫn khí nhập thể, hít thở tu luyện.

Khi tỉnh lại, nàng lờ mờ cảm giác ngoài cửa có bóng người.

Ngự Đan Liên vừa mở cửa ra liền đ.â.m sầm vào một chiếc áo đen viền bạc.

Người đó rất cao, nàng phải ngẩng đầu nhìn lên.

“Thất sư huynh?”

Diệp Thanh Minh cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không biểu cảm, ánh mắt cũng lạnh lẽo, ánh mắt quét qua người Ngự Đan Liên, đánh giá từ trên xuống dưới.

“Tiểu sư muội.” Giọng hắn trầm thấp cuốn hút, lạnh nhạt mà xa cách: “Muội muốn ở lại Thanh Liên Phong tiếp tục tu luyện, hay theo ta xuống nhân gian?”

Ngự Đan Liên lập tức nói: “Nhân gian!”

Một lúc sau, hắn lấy từ không gian trữ vật ra mấy tấm vải dày. Hắn dùng linh khí nâng tấm vải lơ lửng giữa không trung rồi bắt đầu cắt may rất nhanh.

?

Ngự Đan Liên trợn tròn mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thất sư huynh đang… làm y phục sao?

Chỉ trong chốc lát, một chiếc áo khoác có cổ trắng tinh đã được làm xong.

Sau đó hắn lại thản nhiên nhìn thoáng qua nàng, thoắt cái đã làm xong cả áo lót.

Thậm chí giày và tất cũng đủ cả.

Khi hắn đưa nguyên bộ y phục mới đã gấp gọn ra trước mặt nàng, Ngự Đan Liên còn chưa kịp phản ứng.

“Nhân gian hiện giờ đã vào mùa đông, những ngày này cũng đúng dịp cuối năm, trang phục ở đó khác hẳn ở đây, muội đi thay y phục trước đi.”

“Vâng.”

Ngự Đan Liên ôm y phục bước vào phòng, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Thất sư huynh trông rõ ràng là người vừa lạnh lùng vừa ngang ngược, là kiểu người chỉ cần cầm trong tay linh kiếm, không nói một lời mà g.i.ế.c sạch kẻ địch, cuối cùng để lại một bóng lưng không thèm ngoảnh lại.

Không ngờ hắn còn biết làm y phục!

Ngayt tại chỗ luôn!

Ngự Đan Liên nhanh chóng thay chiếc áo bào xanh viền bạc của mình, mặc lên người bộ y phục mới do Thất sư huynh làm.

Vừa khít.

Nàng lại đẩy cửa ra.

“Thất sư huynh, muội thay xong rồi ạ.”

Diệp Thanh Minh nhìn nàng từ đầu đến chân, lát sau lại lấy ra một đống nguyên liệu: vàng, bạc, lưu ly, trân châu đủ loại.

Trước mắt nàng, thất sư huynh với vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm như cũ đã làm xong một đôi khuyên tai trân châu nhỏ và một bộ trang sức hoàn chỉnh.

Ngự Đan Liên đã bị làm cho ngạc nhiên tới mức c.h.ế.t lặng rồi.

“Tiểu sư muội, quay lưng lại.”

Ngự Đan Liên ngoan ngoãn quay người, cây trâm bạch ngọc mộc mạc đang cài trên tóc bị tháo xuống, mái tóc đen dài xõa ra.

Những ngón tay thon dài vụng về luồn qua tóc nàng.

Một lát sau, trên đầu nàng đã biến thành kiểu tóc song loa duyên dáng.

Rồi hắn đeo hai món trang sức mới làm lên.

Phía dưới món trang sức còn có hai cái chuông nhỏ, lắc đầu một cái liền kêu leng keng.

Ngự Đan Liên soi gương.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Trong gương, nàng khoác lên mình bộ y phục trắng như tuyết, chiếc khóa trường mệnh màu vàng treo trước ngực, búi tóc song loa càng thêm tinh xảo, bớt đi mấy phần mộc mạc, thêm vài phần sức sống.

Diệp Thanh Minh nhìn hình tượng hiện tại của nàng, sắc mặt vẫn không đổi, ánh mắt không chút gợn sóng, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Tiểu sư muội, chúng ta đi thôi.”

“À… à, dạ.”