Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 79: TA TÊN DIỆP ĐOÀN ĐOÀN



Giới môn nằm ở cực đông tu tiên giới, có hình dạng giống như một tấm gương.

Bước chân vào trong gương, Ngự Đan Liên lập tức cảm nhận được tu vi thực của mình bị áp chế xuống Luyện Khí kỳ.

Xem ra vượt giới vẫn là có hạn chế.

Nơi này trông giống như phủ đệ của gia tộc lớn nào vậy, phía trước còn có người hầu đang quét dọn.

Người hầu thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện cũng không tỏ ra kinh ngạc, ngược lại còn cúi người hành lễ với Diệp Thanh Minh, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.

“Tiểu sư muội, nơi này là chỗ ở tạm thời của chúng ta, muội có thể tự do dạo chơi, nhớ kỹ không được làm bị thương người khác, trước khi mặt trời lặn phải về nhà.”

Diệp Thanh Minh dặn dò, thấy Ngự Đan Liên ngoan ngoãn gật đầu thì cũng khẽ gật đầu rồi nói: “Sư huynh còn có việc, muội tự chơi đi, vàng bạc phàm trần có thể lấy trong gian phòng thứ ba ở hậu viện, ra ngoài có thể gọi người hầu đi theo.”

Diệp Thanh Minh gọi quản gia trong phủ lại, nói: “Đây là chủ nhân mới của ngươi.”

Quản gia cúi đầu cung kính: “Tiểu chủ nhân.”

“Sư huynh, tối nay huynh có về không?”

“Có thể.”

Ngự Đan Liên hiểu ý, lập tức gật đầu: “Sư huynh đi làm việc của mình đi! Muội tự lo cho mình được!”

Vừa hay, nàng đến nhân gian là để tìm bí cảnh bị thất lạc, tìm kiếm mảnh tàn hồn của ma tu trong đầu mình.

Chuyện này không tiện để Thất sư huynh biết.

Diệp Thanh Minh rời khỏi phủ, quản gia đưa Ngự Đan Liên đi dạo một vòng.

Đi một vòng, Ngự Đan Liên phát hiện người hầu trong phủ đều rất kỳ lạ.

Khuôn mặt của họ vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm, đó là… không có biểu cảm.

Nhưng khi nhìn thấy nàng thì ai nấy đều cúi người hành lễ rất cung kính.

Chỉ có quản gia là còn nở được nụ cười mặc dù hơi gượng gạo.

Họ trông chẳng giống người thật chút nào.

Nhưng Ngự Đan Liên cũng không để ý nhiều. Sau khi đi dạo một vòng, nàng nói với quản gia mình muốn ra ngoài.

Quản gia gọi hai nha hoàn đi theo nàng ra ngoài.

Ban đầu nàng chỉ định đi thăm thú chung quanh, nhưng cả tòa thành này lại vô cùng tiêu điều.

Chẳng hề có chút không khí cuối năm như Thất sư huynh nói.

Ngự Đan Liên vừa tinh xảo vừa đáng yêu đi trên phố, lại càng khiến con phố vắng vẻ ấy thêm phần hiu quạnh.

“Sao nơi này lại trông vắng vẻ như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngự Đan Liên nghi hoặc hỏi nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn đáp: “Diệp phủ ở nơi hẻo lánh, trong thành chỉ có Đường phố là náo nhiệt nhất.”

Thì ra là vậy.

Nha hoàn dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đến Đường phố.

Quả nhiên nơi này rất náo nhiệt.

Tiếng rao của các gánh hàng rong vang vọng khắp phố, các a hoàn và tiểu thư đeo mạng che mặt ung dung dạo bước trên phố.

Đôi khi còn bắt gặp nhóm công tử áo dài ngâm thơ đối đáp bên cầu.

Còn có một tên háo sắc mặc áo hồng phấn, giữa ban ngày ban mặt trái ôm phải ấp, thật sung sướng biết bao!

Ơ?

Sao tên háo sắc kia lại đi về phía nàng?

Kể ra thì, tên kia trông cũng hơi quen mắt?

“Tiểu cô nương, không rõ danh tôn quý tính, gia cư nơi nào?”

Tên háo sắc ánh mắt sáng rực, không thèm để ý đến hai ả mỹ nhân đang đứng cạnh mà lao thẳng đến trước mặt Ngự Đan Liên, cúi người xuống bắt chuyện.

Ngự Đan Liên nhìn hắn, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Đây chẳng phải là tên đại sư huynh của Hải Thần Tông bị nàng nện cho bể đầu chảy m.á.u lần trước đây sao?

Hắn không nhận ra nàng à?

Hay là nhận ra rồi?

Ngự Đan Liên khẽ ho một tiếng, lập tức mở miệng bịa chuyện: “Ta họ Diệp, tự Đoàn Đoàn.”

Nghe câu trả lời của nàng, Vũ Thu lập tức mừng rỡ.

Từ lần trước hắn đã để ý tiểu nha đầu của Cửu Huyền Kiếm Môn kia rồi, nhưng nàng kia dù gì cũng là người của một trong tứ đại môn phái, hơn nữa tuổi còn nhỏ mà bối phận lại cao.

Sau khi về tông môn hắn lại bận rộn, mãi vẫn chưa có cơ hội tìm đến.

Không ngờ lần này xuống Nhân Gian Giới tìm hoa vấn liễu lại gặp được một tiểu cô nương giống hệt nàng kia!

Tiểu nha đầu kia vốn là Phật tu, lại còn hung dữ như vậy, sau này muốn cầu thân chắc cũng khó.

Còn động vào người phàm thì muốn sao mà chẳng được!

Chỉ cần vừa biết hắn là tiên nhân thượng giới, mười người thì chín người đã tranh nhau dâng đến tận cửa.

“Tiểu Đoàn Đoàn, không biết muội là tiểu thư nhà nào trong thành vậy?”