Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 102:



Tuân Diệu Lăng: "......"

Nàng bắt đầu hoài nghi quyết định tới cái chốn khỉ ho cò gáy này của mình rồi.

Ở đây thật sự có thể mua được thứ gì hữu dụng sao?

Côn Luân Kính cũng im thin thít, mãi cho đến khi Tuân Diệu Lăng đi ngang qua một sạp hàng, nó bất thình lình hét lên trong đầu nàng:

"Dừng lại!"

Tiếng hét the thé muốn vỡ cả màng nhĩ, xem ra là có hàng tốt.

Tuân Diệu Lăng dừng bước, ngồi xuống trước sạp hàng.

Đó là một sạp "đổ thạch" (cá cược bằng đá). Trên sạp bày biện la liệt những hòn đá tỏa linh quang lờ mờ —— rõ ràng là đá lấy từ mỏ linh thạch, bên trong có thể chứa linh thạch với phẩm cấp khác nhau.

"Vị khách nhân này, có muốn thử vận may một chút không?" Bóng đen gầy gò ngồi sau sạp cười khà khà, "Mười viên linh thạch thượng phẩm, ngươi có thể tùy ý chọn một cục. Nhìn linh quang trên mấy hòn đá này xem, đảm bảo ngươi không thiệt đâu."

Côn Luân Kính: "Phi! Đồ lừa đảo ch.ết tiệt. Mấy cục đá này toàn là rác rưởi. Nhưng tên này đúng là ch.ó ngáp phải ruồi, trong đó có một hòn đá linh quang là thật —— bên trong chứa Tinh Thạch giá trị liên thành đấy!"

Tuân Diệu Lăng khẽ nhếch môi, ném cho gã mười viên linh thạch, không chút do dự nhặt lấy hòn đá kia.

Chủ sạp bên cạnh tặc lưỡi, thì thầm: "Không phải chứ, thời buổi này rồi mà vẫn có con gà béo mắc lừa trò này sao?"

"Ấy ấy, khách nhân đừng nghe hắn nói bừa. Đổ thạch là cá cược mà, có thắng có thua là chuyện thường tình! Ta thấy ngươi ghen ăn tức ở với ta thì có! —— Ơ kìa, khách nhân đi luôn thế à? Không đập ra xem thử sao?"

Tuân Diệu Lăng quay đầu lại: "Khỏi cần, ta thấy hòn đá này vừa mắt nên mua về làm kỷ niệm thôi."

Hai tên tà tu đang cãi nhau bỗng im bặt, ngơ ngác nhìn nhau: "......"

Mua về làm kỷ niệm?

Kẻ này đầu óc có vấn đề à?

Đúng lúc đó, một ánh mắt soi mói đột nhiên dán chặt lên người Tuân Diệu Lăng.

Nàng theo bản năng xoay người lại, một lá linh phù đã trượt từ tay áo xuống lòng bàn tay. Đang định ném ra thì đối phương đã chủ động tiến lại gần, hai tay hơi giơ lên tỏ ý không có địch ý ——

"Vị đạo hữu này." Giọng hắn khàn khàn trầm thấp, "Ta thấy, đây là lần đầu tiên ngươi đến U Khư Tập phải không?"

Tuân Diệu Lăng im lặng một lát rồi lạnh nhạt đáp: "Sao ngươi biết?"

"Ta không chỉ biết, mà còn nhìn ra ngươi rất không hài lòng với U Khư Tập hôm nay." Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, "U Khư Tập thỉnh thoảng cũng có những vị khách kén chọn như ngươi, chê bai hàng hóa bên ngoài. Chi bằng hôm nay để ta làm người dẫn đường. Ngươi hãy nhìn về phía kia xem ——"

Trong bóng tối, tòa lầu các treo đèn lồng làm từ xương trắng hiện lên vô cùng nổi bật.

"Đó là Quỷ Lâu của U Khư Tập... Không phải hạng mèo mả gà đồng nào cũng vào được đâu. Đồ tốt ở trong đó nhiều hơn bên ngoài gấp bội."

Bên ngoài Quỷ Lâu, xương trắng chất đống. Những bức tường được ghép từ vô số khúc xương người, khe hở giữa các khớp xương hắt ra ánh huỳnh quang u ám.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa đỏ thẫm nặng nề mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt Tuân Diệu Lăng là chiếc đèn chùm treo lơ lửng trên đầu —— dây treo làm từ xương sống của một loài sinh vật nào đó. Xung quanh rõ ràng lặng gió, nhưng ngọn nến cứ chập chờn sáng tối, bóng đen của gã tà tu dẫn đường phía trước bị kéo dài rồi thu ngắn lại một cách quỷ dị.

Gã tà tu này ăn mặc không khác gì những kẻ Tuân Diệu Lăng đã gặp, trùm áo choàng xám kín mít từ đầu đến chân. Hắn bước đi không nhanh không chậm, miệng ngân nga một điệu hát quái đản không thành lời, âm điệu cao thấp thất thường, nghe như tiếng cười đùa của vong hồn vọng về từ địa ngục Cửu U.

"Đến rồi, mời khách nhân... vào trong."

Giọng hắn mang theo ý cười khiến người ta rợn tóc gáy.

"Đây là nơi bí ẩn nhất, hấp dẫn nhất, và cũng khó vào nhất U Khư Tập."

Rầm!

Lời vừa dứt, cánh cửa lớn phía sau đóng sầm lại. Ngọn nến trên đầu bỗng chốc vụt tắt, nhấn chìm mọi thứ vào bóng tối tuyệt đối.

Tuân Diệu Lăng: "Khó vào? Chẳng phải ngươi đã dẫn ta vào rồi sao?"

"Ha ha ha." Đối phương cười lớn, "Đây chưa phải là Quỷ Lâu thực sự đâu."

"Quy tắc của Quỷ Lâu là: Kẻ muốn vào, hoặc hiến mạng, hoặc hiến hồn. Không dâng vật tế, tuyệt đối không có tư cách bước vào Quỷ Lâu ——"

Chỉ thấy khói xám bùng lên sau lưng hắn, cả cơ thể tan ra thành sương mù rồi ngưng tụ lại giữa không trung, hóa thành một con Dơi Yêu (Biên Bức Yêu) khổng lồ với răng nanh trắng ởn. Đôi cánh rộng sải ra che lấp cả một khoảng không, đồng t.ử đỏ ngầu dựng đứng tràn đầy sự khát máu.

"Ông trời đãi ta không tệ, cho ta gặp được một kẻ ngốc chẳng biết gì về Quỷ Lâu như ngươi. Hôm nay, hãy ngoan ngoãn làm vật tế cho ta đi!"

Một cơn cuồng phong mang theo mùi tanh hôi ập tới.

Tuân Diệu Lăng khẽ nhíu mày: Với uy áp này, tu vi của nó đã tiệm cận Yêu tộc Kim Đan kỳ. Hèn chi nó ngông cuồng như vậy.

Vì không muốn lộ thân phận, Tuân Diệu Lăng không mang theo Tức Tâm Kiếm. Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị ——

Nàng truyền một tia linh khí vào lá bùa kẹp giữa ngón tay.

Trong tích tắc, linh khí thấm đẫm lá bùa, ánh sáng trắng lan tỏa nhanh chóng qua từng nét vẽ. Vô số đốm sáng bạc như đàn bướm bay ra từ lá bùa, xoay tròn quanh con Dơi Yêu. Ánh sáng bùng lên dữ dội, đan dệt thành một tấm lưới bạc dày đặc, chuẩn bị vây khốn con quái vật.

Nhân lúc tấm lưới chưa kịp thành hình, mắt Dơi Yêu lóe lên hồng quang, một luồng yêu khí cuồng bạo đ.á.n.h thẳng vào tấm lưới.

... Nhưng chẳng có phản ứng gì!

Ch.ết tiệt. Đây là Phục Yêu Chú cao cấp, tu vi của đối phương còn cao hơn hắn!

Tên tà tu này rốt cuộc từ đâu chui ra? Tu đến Kim Đan rồi mà còn giả vờ gà mờ thế này? Chẳng lẽ hắn cố tình giả nai để dụ mình vào tròng... Mình mới là con mồi thực sự?!

Chuông báo động trong đầu Dơi Yêu reo inh ỏi.

Hắn lập tức cân nhắc lợi hại, cú bổ nhào về phía Tuân Diệu Lăng bị bẻ lái giữa chừng. Thân hình hắn vỡ vụn thành ngàn mảnh, hóa thành đàn dơi con đen kịt như thủy triều tản ra bốn phương tám hướng.

Hừ. Chỉ cần không bắt được chân thân, ngươi làm gì được ta ——

Giây tiếp theo, hắn đ.â.m sầm vào một bức tường vô hình. Cú va chạm mạnh khiến hắn bật ngược trở lại, lộn mấy vòng trên không trung mới đứng vững được.

Dơi Yêu ngơ ngác ngẩng đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước mắt hắn không biết từ lúc nào đã dựng lên một bức tường ánh sáng trong suốt. Bức tường tỏa ra ánh sáng nhu hòa nhưng lạnh lẽo, vô số con dơi con đ.â.m vào chỉ tạo ra những gợn sóng lăn tăn rồi rơi rụng ——

Đường lui của hắn đã bị chặn đứng hoàn toàn.

... Kẻ này rốt cuộc là ai? Tại sao trong chớp mắt có thể bố trí trận pháp phạm vi lớn đến thế?!

Sự điên cuồng trong mắt Dơi Yêu dần bị nỗi sợ hãi thay thế.

Chỉ thấy Tuân Diệu Lăng lẩm bẩm chú ngữ: "Tiêu nam đan thiên triệu dương viêm, xích văn diệu hóa hỏa đình hiện. Nghe ta sắc lệnh, phá ma tru tà!"

Ánh lửa bùng lên, những đốm sáng bạc đang truy đuổi đàn dơi con trong nháy mắt hóa thành những quả cầu lửa hung bạo. Nhiệt độ không khí tăng vọt —— gió nóng cuộn trào, làm rung chuyển cả những khúc xương trắng trên tường Quỷ Lâu. Sóng nhiệt từ vụ nổ lấy Tuân Diệu Lăng làm tâm điểm lan tỏa điên cuồng ra xung quanh, không khí bị nung nóng đến vặn vẹo.

Ngọn lửa thiêu đốt nuốt chửng những con dơi đang cố trốn chạy. Tiếng dơi rơi lộp độp, không khí nồng nặc mùi thịt khét.

Trong khung cảnh hỗn loạn, Dơi Yêu hét lên t.h.ả.m thiết, đôi cánh da bị lửa táp bốc khói. Hắn hoảng hốt hiện lại hình người, quỳ rạp xuống đất dập đầu: "Chân nhân tha mạng! Chân nhân tha mạng! Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm ngài, cầu ngài tha cho cái mạng ch.ó này ——"

Tuân Diệu Lăng không cho hắn cơ hội đó.

"Chính ngươi dạy ta mà. Nhập lâu giả, hoặc tế mệnh, hoặc tế hồn."

"'Hôm nay, hãy ngoan ngoãn làm vật tế cho ta đi' —— câu này, ta xin hoàn trả nguyên văn."

Nàng giơ tay lên, lòng bàn tay úp xuống.

Ngọn lửa bùng lên nuốt trọn lấy hắn. Sau tiếng hét t.h.ả.m thiết cuối cùng, tia yêu khí đen ngòm cũng bị ngọn lửa cuồng bạo thanh tẩy sạch sẽ.

Sau đó, Tuân Diệu Lăng cảm thấy trước mắt lóe lên ánh sáng, cơ thể bị một lực lượng thần bí kéo vào không gian khác. Khi mọi thứ ổn định trở lại, tiếng ồn ào náo nhiệt ùa vào tai nàng.

Nàng đang đứng trong một tòa tháp đèn đuốc sáng trưng.

Bố cục của tòa tháp này giống hệt Quỷ Lâu giả bên ngoài, chỉ khác ở bầu không khí. Không còn vẻ âm u lạnh lẽo, nơi này toát lên vẻ diễm lệ, quỷ quyệt đến rợn người.

Vô số đèn lồng đỏ treo dưới xà nhà mạ vàng, ánh nến xuyên qua lớp lụa mỏng, hắt những vệt sáng màu m.á.u xuống sàn nhà. Không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngấy pha lẫn mùi m.á.u tanh.

Chính giữa Quỷ Lâu là một đài cao dùng để trưng bày vật phẩm. Sáu tấm bình phong gỗ chạm trổ vây quanh thành vòng tròn, hai tấm trong số đó đã được mở ra ——

Một bên là cây Hàng Ma Xử dính máu, bên kia là một chiếc bình hồn màu xám. Đầu Phật chạm khắc trên Hàng Ma Xử tuy trợn mắt kim cương nhưng trong hốc mắt lại ánh lên sắc m.á.u bất an. Còn bình hồn thì linh quang lập lòe, những linh hồn bị phong ấn bên trong đang gào khóc giãy giụa trong tuyệt vọng.

Tuân Diệu Lăng nghe tiếng Côn Luân Kính vang lên trong đầu:

"Đó không phải Hàng Ma Xử bình thường... Nó là pháp khí chứa oan hồn của một cao tăng sa đọa thành ma. Hàng Ma Xử bình thường trấn áp yêu ma, trừ bỏ ma chướng trong tâm, nhưng cây này thì ngược lại hoàn toàn. Chỉ cần sử dụng đúng cách, nó có thể dụ dỗ rất nhiều tu sĩ bình thường sa vào ma đạo. Cái kia là Luyện Hồn Bình, hiệu quả thì ngươi thấy rồi đấy. Đáng giá không phải mấy chục oan hồn bên trong, mà là bản thân cái bình. Đám oan hồn kia chỉ là hàng tặng kèm thôi..."

Tuy nhiên, cái giá của hai món tà khí này cao đến mức khiến người ta ngạt thở.

Nói một cách dễ hiểu, gom hết gia sản hiện tại của Tuân Diệu Lăng lại cũng chỉ đủ mua... một cái nắp bình.

Tuân Diệu Lăng giật giật khóe miệng.

Rõ ràng hàng hóa trong Quỷ Lâu này xịn hơn bên ngoài nhiều. Nhưng với cái giá này, dù có muốn nhặt của hời mà không đủ tiền thì cũng chịu ch.ết.

Hơn nữa, trong lầu người đông như kiến, lại toàn là tà tu, cướp cũng không khả thi...

Nàng chợt nhớ đến hòn đá vừa mua bên ngoài.

Nếu đập ra được Tinh Thạch bên trong, chắc cũng bán được kha khá tiền. Nhưng Tinh Thạch hiếm có khó tìm, nàng còn định để dành cho Côn Luân Kính làm đồ ăn vặt cơ mà.

Trong lúc do dự, những tấm bình phong còn lại cũng từ từ được mở ra.

Tuy có xuất hiện vài loại linh đan tiên thảo nàng dùng được, nhưng nàng cũng chẳng buồn mua.

Cho đến khi tấm bình phong cuối cùng được hé lộ ——

Cả lầu ồ lên một tiếng kinh ngạc.

Trên đài không phải vật vô tri, mà là một chiếc lồng sắt đen sì.

Bên trong nhốt một thiếu niên nhỏ bé.

Hắn trông chỉ chừng mười một, mười hai tuổi —— đường nét thanh tú nhưng vẫn còn nét trẻ con, khuôn mặt tái nhợt nổi bật đôi mắt đen láy sâu thẳm.

Toàn thân hắn đầy vết máu, cổ tay bị xích sắt trói chặt, da thịt nơi cổ tay đã bị mài trầy trụa, đóng vảy m.á.u đen sì và bầm tím.

"Đây là món hàng cuối cùng ——" Tên tà tu trên đài đá một cái vào lồng sắt, nhưng thiếu niên vẫn cúi gằm mặt, không thèm phản ứng, "Cũng là món hàng đặc biệt nhất đêm nay. Không có giá niêm yết, khởi điểm mười vạn linh thạch."

Tiếng cười nhạo của đám tà tu vang lên rõ mồn một: "Chỉ thế thôi á? Một thằng nhãi Nhân tộc bình thường. Không giới thiệu linh căn, tư chất, tức là phế vật chứ gì. Cho dù mặt mũi có đẹp đẽ chút đỉnh thì đáng giá bao nhiêu?"

Trong bóng tối có kẻ hùa theo: "Đúng đấy, chưởng sự Quỷ Lâu hôm nay bị lú lẫn rồi à?"

"Ta còn chưa nói hết đâu." Tên tà tu trên đài cười hì hì, "Đây không chỉ là con người —— mà là một Bán Yêu chưa từng khai mở yêu tướng!"

Như để chứng minh lời nói, tên tà tu thò tay qua song sắt túm tóc thiếu niên, giật ngược ra sau, siết chặt cổ hắn khiến mặt mày hắn đỏ bừng vì ngạt thở. Trong lúc giãy giụa tuyệt vọng, đôi đồng t.ử đen láy của thiếu niên chợt co rút lại, ánh lên những tia sáng xanh lam rực rỡ...

Thư Sách

Oanh!

Một ngọn lửa xanh lam bùng lên từ hư không. Ngọn lửa tuy nhỏ nhưng hung hăng lao vào tay áo tên tà tu, thiêu cháy một lỗ thủng trên áo hắn. Tên tà tu buông tay c.h.ử.i thề, đẩy mạnh thiếu niên đập đầu vào lồng sắt cái "cang", vội vàng lùi lại niệm chú dập lửa.