Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 103: Mua một người



Tuân Diệu Lăng có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong sảnh đột nhiên thay đổi. Hàng loạt ánh mắt sắc bén như d.a.o găm đổ dồn về phía thiếu niên trong lồng. Có kinh ngạc, có nghi ngờ, nhưng nhiều hơn cả là sự tham lam, thèm khát trần trụi...

Trong bóng tối, những tiếng thì thầm vang lên:

"Cư nhiên là Bán Yêu thật sao?"

"Hiếm thấy thật đấy... Mười vạn linh thạch cũng đáng..."

"Yêu tộc nào có khả năng sử dụng Yêu Hỏa nhỉ?"

Ai có chút kiến thức đều hiểu, bắt được một Bán Yêu sống khó khăn đến nhường nào.

Theo Tuân Diệu Lăng biết, Yêu tộc rất khó sinh sản khác chủng tộc. Ngay cả khi đều là yêu quái, nhưng khác loài thì cơ hội có hậu duệ gần như bằng không. Huống chi là con lai giữa người và yêu —— sự tồn tại của thiếu niên này chứng tỏ dòng m.á.u yêu trong người hắn phải cực kỳ cao quý và hiếm có.

Phần người của hắn không đáng giá, nhưng phần yêu thì vô giá. Đơn giản nhất, tu sĩ có thể dùng hắn để luyện đan d.ư.ợ.c tinh chế từ yêu đan, Yêu tộc có thể dùng để nâng cao huyết mạch, chưa kể còn vô vàn công dụng khác...

Dưới cái nhìn soi mói của đám tà tu, sắc mặt thiếu niên càng thêm khó coi.

Hắn có mái tóc đen rối bời, làn da trắng đến gần như trong suốt, lộ rõ những đường gân xanh nhạt. Đuôi mắt hơi rủ xuống, hàng mi dài đổ bóng xuống gò má. Đường nét khuôn mặt cực kỳ nhu hòa, sạch sẽ.

Dù hắn cố gắng tỏ ra lạnh lùng, nhưng với đám tà tu lão luyện, vẻ ngoài đó chẳng có chút tính công kích nào, ngược lại càng kích thích thú tính của chúng ——

"Bây giờ, buổi đấu giá bắt đầu. Giá khởi điểm mười vạn linh thạch, mời các vị ra giá..."

"Ta trả mười vạn linh thạch!"

"Mười vạn ba ngàn!"

"Mười vạn sáu ngàn!"

"Mười một vạn!"

"..."

Chỉ qua vài lượt hô giá, con số đã nhanh chóng leo lên mười tám vạn linh thạch.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Đây là buôn người trắng trợn chứ còn gì nữa! Đúng không?!

Ngay khi tay cầm kiếm của nàng bắt đầu ngứa ngáy, Côn Luân Kính trong đầu cũng âm thầm phấn khích:

Ha ha ha, rốt cuộc cũng đến lúc rồi sao? Mau đ.á.n.h nhau đi, mau đ.á.n.h nhau đi, ta muốn nuốt hồn ——

Chỉ nghe Tuân Diệu Lăng hô to: "Mười chín vạn!"

"Mười chín vạn một ngàn —— khụ khụ khụ!"

Một tên tà tu vừa định nâng giá thì đột nhiên cảm thấy một luồng uy áp khủng khiếp ập tới, đè nặng lên vai khiến hắn quỵ xuống. Không khí trong lồng n.g.ự.c như bị rút cạn, cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp chặt, không tài nào hít thở nổi.

Những kẻ xung quanh hắn ngơ ngác nhìn nhau, rồi lặng lẽ lùi lại một bước.

Tên tu sĩ phụ trách đấu giá trên đài cau mày nhìn Tuân Diệu Lăng: "Vị khách nhân này, quy tắc của Quỷ Lâu là ai trả giá cao thì được..."

"Ồ?" Tuân Diệu Lăng dùng tông giọng trầm thấp, đầy vẻ không vui hỏi lại, "Ta đâu có ngăn cản người khác ra giá đâu."

"Khụ... Ặc..."

Tên tu sĩ xấu số kia đã nằm vật ra đất, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, gần như mất đi ý thức.

"Hừ, cuồng vọng tự đại!"

"Quỷ Lâu này không đến lượt ngươi làm càn ——"

Mấy bóng đen xám xịt lập tức lao về phía Tuân Diệu Lăng.

Chỉ thấy một tia hàn mang lóe lên —— mọi người chỉ kịp nhận ra đó là kiếm quang, nhưng không ai nhìn rõ Tuân Diệu Lăng rút kiếm ra sao, ra chiêu thế nào. Trong khoảnh khắc, không gian trong lầu như bị một bàn tay khổng lồ vô hình xé toạc, phát ra tiếng "kẽo kẹt" rợn người. Ba tên tà tu chưa kịp chạm vào Tuân Diệu Lăng đã bị một luồng kiếm thế sắc bén vô song đ.á.n.h bật trở lại. Kiếm thế mang theo sức mạnh ngàn cân, hất văng chúng như diều đứt dây. Ngay sau đó, m.á.u tươi phun trào giữa không trung, nở rộ những đóa hoa m.á.u thê mỹ dưới ánh đèn mờ ảo.

Trong chốc lát, cả Quỷ Lâu chìm vào tĩnh lặng ch.ết chóc, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên chậm chạp. Mọi người há hốc mồm nhìn bức tường đối diện Tuân Diệu Lăng bị một đường kiếm khí c.h.é.m toạc, tạo thành lỗ hổng khổng lồ. Gạch đá bay tứ tung, bụi mù mịt. Cú va chạm mạnh khiến sàn gác dưới chân nhiều tà tu sụp đổ, buộc bọn họ phải vội vàng thi triển pháp thuật bay sang tầng khác ——

Tóm lại, khung cảnh cực kỳ chấn động.

Lần này thì không ai dám hó hé nửa lời.

Chỉ có tên tà tu đứng trên đài nuốt nước bọt cái "ực", run rẩy nói: "Vậy... vậy, mười chín vạn linh thạch, thành giao..."

"Bán Yêu... thuộc về vị khách nhân này."

Tuân Diệu Lăng theo người của Quỷ Lâu vào hậu trường thanh toán.

Sau khi kiểm đếm xong số linh thạch, người của Quỷ Lâu giao thiếu niên cùng chiếc lồng sắt và chìa khóa cho nàng.

Tuân Diệu Lăng: "......" Chẳng lẽ nàng phải xách cả cái lồng sắt này mang người đi sao?

Dưới ánh mắt cảnh giác như thú hoang của thiếu niên, Tuân Diệu Lăng mở lồng sắt, bước lại gần —— rồi vung tay phóng một luồng linh khí, đ.á.n.h nát xiềng xích trên tay hắn.

Thiếu niên vốn theo bản năng co rúm người lại phòng thủ, thấy cảnh này liền ngẩn ra.

Tuân Diệu Lăng: "Ngươi tên là gì?"

"... Thiếu... Thiếu Ngu." Giọng hắn khàn đặc như giấy nhám chà xát, có lẽ đã rất lâu không mở miệng nói chuyện.

Hắn dè dặt ngước mắt lên, đôi mắt đen láy như mực nước. Lúc này Tuân Diệu Lăng mới phát hiện dưới khóe mắt trái của hắn có một nốt ruồi lệ nhỏ. Trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng thương.

Sau đó, Tuân Diệu Lăng không nói một lời, giơ tay đ.á.n.h ngất hắn.

Nàng bước ra khỏi Quỷ Lâu, trên vai vác một người, thu hút không ít ánh mắt đầy ẩn ý của đám tà tu.

Rời khỏi U Khư Tập, Tuân Diệu Lăng trở về phòng trọ, lặng lẽ đặt thiếu niên xuống đất, gỡ bỏ ngụy trang, rồi dùng ngọc giản gửi tin cho Đạo Dật Chân Nhân —— Trước đó Tạ Chước ủy thác Tuân Diệu Lăng đến đảo Đông Cực lấy tiền, Đạo Dật Chân Nhân biết chuyện nên hai người đã trao đổi phương thức liên lạc.

"Đảo Đông Cực có ổ tà tu tụ tập. Bây giờ đi bắt là tóm được cả người lẫn tang vật."

Kèm theo đó là phương pháp tiến vào U Khư Tập.

Dù đã đêm muộn, Đạo Dật Chân Nhân vẫn chưa nghỉ ngơi. Nhận được tin, hắn lập tức gửi tin nhắn chất vấn:

"Ngươi đã vào cái U Khư Tập đó rồi à? Nơi này ta sớm có nghe danh nhưng chưa bao giờ tìm ra tung tích. Sao ngươi biết được?... Mà gan ngươi cũng to thật đấy! Ngươi mà có mệnh hệ gì trong đó thì ta biết ăn nói sao với sư phụ ngươi hả?!"

Tuân Diệu Lăng: "......"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nghiêng đầu, coi như mình điếc không nghe thấy gì.

"Đừng quan tâm nhiều thế, giờ ngài có bắt hay không?"

Đạo Dật Chân Nhân nghiến răng: "Bắt! Ta phái người đi bắt ngay!"

"Vậy nếu tóm gọn được đám tà tu đó, ta có được tính là lập công đầu không?" Tuân Diệu Lăng tranh thủ hỏi, "Tố giác tà tu chắc cũng có tiền thưởng chứ nhỉ?"

"Có thì có." Đạo Dật Chân Nhân nghe ra vẻ u oán trong giọng nàng, hồ nghi hỏi, "Có phải ngươi mua đồ trong U Khư Tập bị hớ rồi không?"

Chỉ nghe Tuân Diệu Lăng đáp: "Ta mua một người." Người này tuy đắt, nhưng bù lại hôm nay nàng kiếm được viên Tinh Thạch. Tính đi tính lại vẫn lời chán.

Đạo Dật Chân Nhân: "............"

Hắn tắt ngọc giản liên lạc, rồi điên cuồng gửi tin nhắn cho Tạ Chước:

Đây là đứa đồ đệ ngoan ngoãn, đáng yêu, thiện lương, hiểu chuyện trong miệng ngươi đấy hả?

Đồ đệ ngươi đi dạo ổ tà tu!

Nó còn mua một người sống mang về nữa kìa!

Nửa đêm gà gáy, Tạ Chước bị đ.á.n.h thức, giọng nói còn ngái ngủ:

"Ngươi làm cái gì thế?"

"Ta gửi bao nhiêu truyền âm ngươi không thèm xem đúng không?" Đạo Dật Chân Nhân vừa cuống cuồng điều động nhân thủ đi quét ổ tà tu, vừa gào lên, "Ta đang nói về đứa đồ đệ to gan lớn mật của ngươi đấy. Nó dám một mình trà trộn vào U Khư Tập —— Nó định làm cái quái gì vậy?"

Tạ Chước ngáp dài: "U Khư Tập à? Đi thì đi thôi. Dù sao cũng chỉ là nơi tụ tập của đám tà tu, có phải Ma tộc đâu. Tà tu với Ma tộc là hai chuyện khác nhau..."

Đạo Dật Chân Nhân "phi" một tiếng, hạ giọng: "Cái đó còn cần ngươi dạy ta à? Nếu nó thực sự là một kiếm tu Kim Đan sơ kỳ bình thường thì ta chẳng thèm lo bò trắng răng. Nhưng khổ nỗi nó là đứa do ngươi dốc cạn gia sản đắp t.h.u.ố.c mà lên. Nhỡ bị đám tà tu nhìn thấu thân phận thì có còn mạng mà về không?"

Đầu ngọc giản bên kia bỗng nhiên im lặng.

Thư Sách

Khác với Ma tộc, tà tu khó lòng thoát khỏi sự truy tung của Thiên Đạo. Một hai lần làm ác có thể chưa sao, nhưng nợ m.á.u chồng chất thì Thiên Đạo sẽ giáng thiên lôi lấy mạng, không có chuyện thương lượng. Vì thế, đại đa số tà tu không vượt qua nổi Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ lại càng hiếm như lá mùa thu. Nhân giới có ma đã đủ loạn rồi, thêm đám tà tu này nữa thì đúng là tai họa. Với những kẻ bại hoại này, Thiên Đạo ra tay quả thực không chút lưu tình.

Xét cho cùng, bọn chúng cũng chỉ là đám ô hợp.

Tuân Diệu Lăng vào U Khư Tập tuy nguy hiểm, nhưng cũng chưa đến mức đi vào chỗ ch.ết.

Chỉ có điều, Tạ Chước biết rõ thực lực thật sự của Tuân Diệu Lăng, còn Đạo Dật Chân Nhân thì... vẫn nghĩ nàng là "hàng dựng".

Thấy Tạ Chước im lặng hồi lâu, Đạo Dật Chân Nhân tưởng hắn đuối lý, trong lòng càng thêm khinh bỉ sự thiếu trách nhiệm của hắn: Rõ ràng coi đồ đệ như bảo bối, thế mà nó lao đầu vào chỗ nguy hiểm lại chẳng mảy may lo lắng, phải đợi người ngoài nhắc mới sực nhớ ra?

Đạo Dật Chân Nhân hừ lạnh: "Giờ mới biết sợ à? Muộn rồi! —— Thôi, cũng may đồ đệ ngươi không sao. Ít nhất nó còn chủ động cung cấp cách vào U Khư Tập cho ta. Chỉ là, lúc nãy nó hỏi ta tố giác tà tu có được thưởng không... Ta nghĩ đi nghĩ lại, phần thưởng này e là không đưa cho nó được. Không phải Vạn Giới Thương Hành tiếc tiền, mà là nếu để đám tà tu U Khư Tập biết đồ đệ ngươi chỉ điểm sào huyệt của chúng, e là sẽ rước họa vào thân, bị trả thù không dứt."

Tạ Chước cười khẽ một tiếng.

"Chuyện đó ngươi cứ tự liệu mà xử lý."

Đồ nhi nhà mình dạo này hình như hơi bị ám ảnh với tiền bạc.

Nó mò vào U Khư Tập chắc chắn là để kiếm chác.

Đã dám vào địa bàn tà tu mua đồ, thì dù bị lừa hay bị cướp, miễn là không bị thương thì coi như bài học nhớ đời.

Đạo Dật Chân Nhân: "Được rồi, ta sẽ lo liệu."

"À, đúng rồi. Vừa nãy ngươi bảo nó mua một người mang về?" Giọng nói lười biếng nhưng trong trẻo như ngọc thạch vang lên từ ngọc giản, "Nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?" Đừng bảo bị khổ nhục kế lừa nhé.

Đạo Dật Chân Nhân tức tối: "Ta làm sao biết được? Tự đi mà hỏi nó." Nói xong hắn ngắt kết nối.

Tại khách điếm.

Tuân Diệu Lăng đang tranh thủ bôi t.h.u.ố.c cho thiếu niên vẫn còn hôn mê.

Dùng hết nửa lọ t.h.u.ố.c trị thương, những vết thương ngoài da của hắn gần như đã khép miệng. Nhưng những tổn thương bên trong và sự suy nhược cơ thể thì không thể ngày một ngày hai mà khỏi được.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ tỏa xuống, phác họa rõ nét khuôn mặt non nớt của thiếu niên.

Mày mắt hắn sạch sẽ, thuần khiết như tuyết đầu mùa phủ trên rừng núi, trong trẻo và tĩnh lặng, nhưng thấp thoáng đâu đó vẫn toát lên vẻ quý phái của một người chưa từng trải sự đời. Khí chất đặc biệt như vậy, ngay cả ở Tu Tiên giới cũng hiếm thấy.

Đứa trẻ này nhìn không giống người từng chịu khổ... Sao lại đột nhiên bị tà tu bắt đi? Chẳng lẽ bị lừa bán? Chắc người nhà đang lo sốt vó lên rồi.

Đột nhiên, hàng mi thiếu niên khẽ rung —— rồi mắt hắn mở choàng ra, trong đáy mắt vẫn còn vương lại nỗi kinh hoàng chưa tan.

Hắn bật dậy như lò xo, co rúm vào góc giường, giương nanh múa vuốt phòng bị Tuân Diệu Lăng. Nhưng chưa đợi Tuân Diệu Lăng làm gì, chính hắn đã sững người lại.

Hắn nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, chiếc giường êm ái và chăn nệm ấm áp.

Hắn cũng nhìn thấy lọ t.h.u.ố.c trên tay Tuân Diệu Lăng, và những vết thương trên người mình đã ngừng chảy máu, đang dần khép miệng.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt trong veo ấy thoáng hiện lên sự m.ô.n.g lung, ngỡ ngàng.

"Đừng sợ. Chúng ta đã ra khỏi Quỷ Lâu rồi. Đây là nơi an toàn." Tuân Diệu Lăng nhẹ giọng trấn an, tay từ từ đưa lọ t.h.u.ố.c ra, "Trên người ngươi còn chỗ nào đau không? Ngươi muốn tự bôi t.h.u.ố.c hay cần ta giúp?"

Thiếu niên chớp mắt, im lặng vài giây rồi mới lặng lẽ, cẩn trọng nhận lấy lọ t.h.u.ố.c từ tay Tuân Diệu Lăng... Sau đó cúi đầu, cánh mũi khẽ phập phồng.

Là t.h.u.ố.c trị thương thượng hạng.

Đôi vai thiếu niên chợt thả lỏng xuống.

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút nôn nóng: "Ngươi... ngươi làm thế nào đến được đây?"

Tuân Diệu Lăng: "Hả?"