Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 104: Mười chín vạn linh thạch



"Tỷ tỷ... tỷ cũng là bị người kia mua về sao?"

Đôi môi thiếu niên khô khốc nứt nẻ, giọng nói khàn đặc như tiếng dấy ráp cọ vào nhau. Hắn nói chuyện rất khó khăn, nhưng vẫn cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ.

Trong đôi mắt hắn dâng lên sự kiên quyết, hắn chồm dậy lao đến trước mặt Tuân Diệu Lăng, nắm chặt lấy cổ tay nàng, giọng đầy nôn nóng: "Chúng ta phải mau trốn thôi! Kẻ mua chúng ta là một tên tà tu! Hắn chắc chắn không có ý đồ tốt đẹp gì đâu..."

"Dừng! Bình tĩnh lại chút đã." Tuân Diệu Lăng cuối cùng cũng hiểu sự hiểu lầm nằm ở đâu, "Chủ nhân căn phòng này là ta, ta cũng chẳng phải tà tu gì sất."

Nói rồi, nàng nhẹ nhàng gỡ tay thiếu niên ra, mặc kệ ánh mắt vừa mờ mịt vừa khiếp sợ của hắn, nàng đưa tay búng nhẹ lên trán hắn một cái "tách", cười nói:

"Ta chính là 'chủ nợ' đã bỏ ra mười chín vạn linh thạch để mua ngươi về đấy, quên rồi sao?"

Thiếu niên: "......"

Hắn lùi lại một bước, môi mím chặt, ánh mắt d.a.o động kịch liệt, nước mắt nhanh chóng dâng đầy hốc mắt ——

"Ấy ấy, đừng khóc!" Tuân Diệu Lăng vội xua tay, "Thôi được rồi, không trêu ngươi nữa. Ta là Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng Tông, là đệ t.ử chính đạo hàng thật giá thật. Ở U Khư Tập là ta cải trang thôi."

"......"

"Ta không phải tà tu, cũng sẽ không làm gì ngươi cả. Ta chỉ không muốn thấy ngươi rơi vào tay đám người kia nên mới bỏ tiền ra chuộc."

"......"

"Ta nhớ ngươi tên là Thiếu Ngu phải không? Nhà ngươi ở đâu? Còn người thân nào không? Ta có thể nhờ người đưa ngươi về nhà."

Nhắc đến người nhà, ánh sáng vừa nhen nhóm trong mắt Thiếu Ngu vụt tắt ngúm.

"Ta... ta không còn người nhà nữa. Mẹ ta sức khỏe yếu, năm ngoái đã qua đời vì bạo bệnh, sau đó ta sống một mình..." Hắn cúi gằm mặt, giọng nghẹn ngào chua xót, "Nửa tháng trước, có một ông lão chuyển đến ngọn núi nơi ta sống. Ông ấy đối xử với ta rất tốt, cho ta đồ ăn, dạy ta đọc sách, bảo rằng coi ta như cháu ruột. Một hôm, ông ấy rủ ta đi săn thỏ rừng. Ta mang cung tên đi theo ông ấy vào rừng, đi chưa được mấy bước thì sập bẫy, ngất đi. Tỉnh dậy thì đã bị nhốt trong cái lồng sắt đó, bị vận chuyển đến Quỷ Lâu."

Tuân Diệu Lăng: "......"

Khoan đã. Hắn dễ bị lừa đến thế sao?

"Ta nhớ ngươi là Bán Yêu." Tuân Diệu Lăng cẩn trọng hỏi, "Vậy mẹ ngươi là..."

Thiếu Ngu: "Mẹ ta là người."

Tuân Diệu Lăng: "Vậy hai người vẫn luôn sống trong núi sâu? Xung quanh không có hàng xóm nào à?"

Thiếu Ngu lắc đầu: "Không có. Cả ngọn núi đó chỉ có một mình nhà ta."

"Haizzz." Tuân Diệu Lăng thở dài thườn thượt, bắt đầu "lên lớp", "Ngươi sống một mình nơi rừng sâu núi thẳm bao lâu nay, bình thường bóng người còn chả thấy. Tự dưng lòi ra một ông già lạ hoắc, không thân không thích lại tốt với ngươi vô điều kiện, sao ngươi lại tin người ta dễ dàng thế? Hơn nữa, chỗ ngươi ở hẻo lánh như vậy, người thường ai mà mò tới, huống hồ là một ông già. Hắn cứ sán lại gần ngươi, ngươi không thấy khả nghi, trong lòng không gợn chút nào sao?"

"......" Thiếu Ngu đứng trơ ra như khúc gỗ, một lúc sau mới lí nhí đầy hổ thẹn, "Ta... ta không nghĩ ông ấy là người xấu."

Tuân Diệu Lăng: "."

Người xấu đâu có khắc bốn chữ "Ta Là Người Xấu" lên mặt đâu trời ạ!

Thôi được rồi, coi như ngã một lần cho khôn ra. Dù sao hắn cũng đã trực tiếp nếm trải sự tàn độc của đám người xấu xa nhất thế gian này rồi. Hy vọng chuyến du lịch kinh hoàng đến Quỷ Lâu sẽ để lại cho hắn chút bóng ma tâm lý, để lần sau đừng có ai cho cái kẹo cũng đi theo nữa.

Sắc mặt Thiếu Ngu ảm đạm và mệt mỏi.

 

Sau khi mẹ qua đời, đó là lần đầu tiên Thiếu Ngu cảm nhận được sự quan tâm ấm áp từ một người lạ. Hắn coi đối phương là trưởng bối đáng kính, nào ngờ đối phương chỉ coi hắn là con mồi béo bở.

 

Hắn là một Bán Yêu.

 

... Một kẻ bị loài người không dung thứ, bị Yêu tộc phỉ nhổ, lại còn bị đám tà tu thèm khát xâu xé.

 

Thiếu Ngu vốn không hiểu lắm thân phận Bán Yêu có ý nghĩa gì. Nhưng trong những ngày bị giam cầm, đám tà tu kia đã dùng hành động thực tế để dạy cho hắn biết thế nào là sự khinh miệt và tàn nhẫn.

 

"Chỉ là một con Bán Yêu thôi mà, bày đặt thanh cao cái gì?"

 

"Thứ tạp chủng huyết mạch không thuần. Nếu không phải thấy mày còn chút giá trị lợi dụng, ông đây đã bóp ch.ết mày từ lâu rồi, coi như thay trời hành đạo một lần!"

 

Những lời nh.ụ.c m.ạ chói tai ấy cứ văng vẳng bên tai, lạnh lẽo như băng, khoan thẳng vào óc Thiếu Ngu.

 

Hắn c.ắ.n chặt môi, cả người cứng đờ. Sau đó, hắn nín thở, rụt rè ngước mắt lên.

 

Thiếu nữ trước mặt trông chỉ lớn hơn hắn một hai tuổi.

 

Ánh đèn vàng phủ lên mái tóc đen nhánh của nàng một lớp viền vàng óng ả. Đôi mắt nàng trong veo như lưu ly thượng hạng, soi rõ vạn vật thế gian, thuần khiết không vương chút bụi trần.

 

Thiếu Ngu lén lút nhìn nàng, ánh mắt pha lẫn vài phần sợ hãi.

 

Tựa như đang ngước nhìn vầng trăng sáng tỏ dịu dàng trên cao.

 

... Liệu nàng có giống những kẻ kia, kỳ thị dòng m.á.u lai tạp trong người hắn không?

 

Câu hỏi này cứ lởn vởn trong tim hắn, như một con d.a.o cùn cứ cứa đi cứa lại vào vết thương đang rỉ máu.

 

Nhưng hắn không dám hỏi. Cũng không đủ dũng khí để nghe câu trả lời.

 

Chỉ nghe thiếu nữ nói: "Mẹ ngươi đã mất, nơi ở cũ cũng bị tà tu phát hiện rồi. Để đề phòng bất trắc, tốt nhất ngươi nên đổi chỗ ở đi..."

 

Đầu óc Thiếu Ngu vẫn còn là một mớ hồ lộn, chỉ biết gật đầu theo bản năng.

 

"Vậy ngươi có nơi nào muốn đi không?"

 

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

 

Hồi lâu sau ——

 

"Tỷ... Tỷ tỷ." Giọng Thiếu Ngu run run, mười ngón tay vô thức siết chặt vạt áo, "Tỷ có thể... cho đệ đi theo cùng được không?"

 

Tuân Diệu Lăng hơi mở to mắt. Thiếu Ngu thấy hàng mi dài của nàng khẽ rung, tim hắn đập thình thịch, sợ rằng giây tiếp theo sẽ nghe thấy lời từ chối lạnh lùng.

 

"Đệ sẽ rất nghe lời." Hắn vội vàng nói nhanh, như sợ mất cơ hội, "Đệ biết chẻ củi, nấu cơm, làm việc nhà, còn biết đi săn nữa —— đệ làm được rất nhiều việc..."

 

Nói đến đây, giọng Thiếu Ngu bỗng nghẹn lại.

 

Hắn chợt nhớ lại cảnh tượng trong Quỷ Lâu: Kiếm ý của Tuân Diệu Lăng dứt khoát, sắc bén, thần thái bình tĩnh đến lạ thường. Những tên tà tu hung thần ác sát trong mắt nàng chẳng là cái thá gì.

 

Một người mạnh mẽ như vậy... sao lại cần hắn làm những việc vặt vãnh này chứ?

 

Ngay khi hắn sắp tuyệt vọng, lại nghe thấy tiếng Tuân Diệu Lăng thở phào nhẹ nhõm:

 

"Ngươi muốn theo ta về Quy Tàng Tông hả?"

 

"Thế thì dễ. Trên người ngươi chắc chắn có linh căn, có thể tu hành. Đợi ngươi bái nhập Quy Tàng Tông xong, gọi ta một tiếng sư thúc, ta sẽ bảo kê cho ngươi."

 

Thiếu niên nghe vậy, ngẩng phắt đầu lên như không dám tin, gò má tái nhợt ửng lên ráng hồng, trong mắt lấp lánh ánh sao ——

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bụp!

 

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên mọc ra hai cái tai tam giác lông xù màu trắng, sau thắt lưng cũng "nảy" ra một cái đuôi to xù đang ngoáy tít mù.

 

Mặt Thiếu Ngu lập tức đỏ lựng rồi chuyển sang xanh mét.

 

Hắn hoảng hốt sờ sờ lên đôi tai trên đầu, rồi lại sợ hãi quay lại nhìn cái đuôi sau lưng. Nhưng vì góc nhìn hạn chế, hắn không thấy được toàn bộ cái đuôi, thế là cứ đuổi theo đốm trắng trắng ấy mà xoay vòng vòng tại chỗ như một chú cún con.

 

Thư Sách

Tuân Diệu Lăng: "......"

 

Ừm. Tuy không biết nửa dòng m.á.u Yêu tộc kia thuộc giống loài cụ thể nào, nhưng chắc chắn là họ nhà Khuyển (chó) không chạy đi đâu được.

"Tỷ tỷ! Đừng nhìn đệ!"

 

Trước khi bị đẩy mạnh ra khỏi phòng, hình ảnh cuối cùng Tuân Diệu Lăng nhìn thấy là đôi tai lông xù trên đầu đối phương khẽ rung lên rồi rủ xuống, cùng với đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

 

Rầm!

 

Cánh cửa phòng ngủ bị ai đó đóng sầm lại từ bên trong.

 

Tuân Diệu Lăng bị đuổi ra khỏi chính phòng mình, đứng ngơ ngác: "......?"

 

Thiếu Ngu thế này là bị lộ nguyên hình (yêu tướng) rồi sao?

 

Nhìn bộ dạng kinh hoảng thất thố lại có phần xấu hổ đến muốn độn thổ của hắn, chắc đây là lần đầu tiên hắn không kiểm soát được cơ thể mà biến đổi thế này nhỉ?

 

Thực ra Tuân Diệu Lăng muốn nói là cái tai và cái đuôi đó trông rất dễ thương, không cần phải phản ứng thái quá như vậy... Nhưng nàng không chắc lời khen đó sẽ làm hắn vui hay khiến hắn suy sụp hơn.

 

Bỗng nhiên, ngọc giản bên hông Tuân Diệu Lăng sáng lên.

 

Nàng nâng ngọc giản, tay kia bắt quyết, ánh sáng lưu huỳnh đan dệt giữa không trung tạo thành khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tạ Chước:

 

"Đồ nhi, nghe Đạo Dật nói con mua một người từ U Khư Tập về hả? Người đâu rồi?"

 

Vẻ mặt hắn tràn đầy sự tò mò hóng hớt.

 

Tuân Diệu Lăng mặt không cảm xúc chỉ vào cánh cửa đóng kín: "Đó, ở trong đó đấy."

 

Tạ Chước: "?"

 

Tuân Diệu Lăng giải thích: "Đứa bé đó là một Bán Yêu. Đột nhiên mọc ra tai và đuôi chó, hình như bị dọa sợ quá nên đuổi con ra khỏi phòng luôn rồi."

 

"Bán Yêu?" Tạ Chước nhướng mày, rất nhanh đã đoán ra ngọn ngành, cười hỏi, "Thế con mua nó hết bao nhiêu tiền?"

 

"... Mười chín vạn linh thạch."

 

"Ừm, cũng không tính là đắt. Bán Yêu là hàng hiếm, mấy trăm năm trước cũng đã có giá đó rồi."

 

"Thực ra bọn chúng còn định nâng giá với con, nhưng con ra tay tẩn cho mấy trận nên mới ngoan ngoãn đấy chứ —— nhưng đó không phải trọng điểm. Cha mẹ thằng bé đều không còn, con muốn đưa nó về Quy Tàng Tông." Tuân Diệu Lăng thở dài phiền não, "Sư phụ, người có biết cách nào giúp Bán Yêu che giấu yêu tướng không? Con thấy nếu không giải quyết vụ này, nó sẽ tự nhốt mình trong phòng cả tuần mất."

 

Tạ Chước trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta tuy chưa gặp nhiều Bán Yêu, nhưng nghe nói giống loài này rất hiếm. Một bên cha mẹ là người, bên kia thường là đại yêu tu vi cao thâm, nên sinh ra đã có hình người, không cần tu hành trăm năm như yêu quái thường. Lúc nhỏ Bán Yêu không khác gì người phàm, thậm chí còn yếu ớt hơn Yêu tộc. Chỉ đến khi lớn lên một chút, yêu lực ngủ say trong cơ thể thức tỉnh thì mới lộ ra yêu tướng ——"

 

"Nếu đúng như con nói, thì chắc chắn có yếu tố nào đó đã kích hoạt yêu lực trong người nó. Nó không kiểm soát được sức mạnh xa lạ này nên mới bị biến đổi."

 

Tuân Diệu Lăng: "... Vậy con nên dạy nó cách khống chế yêu lực thế nào?"

 

"Ta và con đều không phải Yêu tộc, dạy dỗ nó kiểu gì?" Giọng Tạ Chước nhu hòa như gió xuân lướt qua cánh hoa, "Đồ nhi à, sinh ra là Bán Yêu, cuộc đời này định sẵn sẽ lắm chông gai. Đưa nó về Quy Tàng Tông là một lối thoát, nhưng để nó trở về tộc đàn, không ngừng kích phát sức mạnh bản thân để trở thành một đại yêu thực thụ, cũng là một cách sinh tồn không tồi."

 

Tuân Diệu Lăng sao lại không hiểu đạo lý đó.

 

Tiên môn bách gia toàn là nhân tu, sự kỳ thị và hạn chế đối với Bán Yêu chắc chắn sẽ không ít. Còn Yêu tộc thì không có nhiều lễ nghi phiền phức như con người, kẻ mạnh là vua, tự do phóng khoáng hơn nhiều. Chỉ cần hắn chịu khổ được, tương lai cũng có thể xưng bá một phương trong Yêu giới ——

 

... Tiền đề là hắn phải "chịu khổ được".

 

Theo quan sát của Tuân Diệu Lăng suốt cả ngày nay, Thiếu Ngu chính là một đóa "tiểu bạch hoa" (ngây thơ, yếu đuối) thuần chủng.

 

Ném thẳng hắn vào môi trường cá lớn nuốt cá bé của Yêu tộc, e là bị ăn tươi nuốt sống lúc nào không hay.

 

Quan trọng nhất là, người mẹ nuôi nấng hắn khôn lớn là con người. Nghĩa là dù Thiếu Ngu biết mình khác biệt, nhưng mười mấy năm qua hắn vẫn sống với tư cách một con người, thân thiết với nhân loại hơn.

 

Không về Yêu giới, ở tiên môn tu tiên cũng có thể mạnh lên mà. Tính cách yếu đuối thì rèn luyện từ từ sẽ đổi, sao cứ bắt buộc phải về Yêu giới chịu khổ làm gì? Hơn nữa, nghe Thiếu Ngu kể thì mười mấy năm nay ông bố yêu quái của hắn hoàn toàn mất tích —— vô trách nhiệm như thế, ai biết là yêu tốt hay yêu xấu?

 

"... Dù sao thì hắn cũng là do con bỏ ra mười chín vạn linh thạch chuộc về, con không muốn hắn có kết cục bi thảm." Đôi mắt Tuân Diệu Lăng sáng ngời kiên định, "Huống hồ, con vừa mới hứa sẽ đưa hắn đi cùng rồi."

 

Thiếu Ngu đã bị người ta lừa một lần rồi.

 

Nàng không thể nuốt lời thêm lần nữa.

 

"......"

 

Hồi lâu sau, Tạ Chước bất lực thở dài, lấy quạt che nửa mặt.

 

"Nếu con đã quyết tâm như vậy, thì cứ đưa nó về đi."

 

Tạ Chước lười biếng nói.

 

Mái tóc dài chưa buộc của hắn rủ xuống như một dòng thác đen tuyền, trượt qua sườn cổ trắng ngần mảnh khảnh, vương trên y phục màu tím khói.

 

Nhìn từ góc nghiêng, ánh nến phác họa nên đường chân mày tinh tế, sống mũi cao thẳng tắp. Vẻ đẹp cực phẩm tràn ra từ màn hình, mị hoặc đến mức khiến tâm thần người ta không còn chỗ trốn.