Ngẫm lại, Thương Lẫm cũng không tin lắm vào chuyện Tuân Diệu Lăng là tà tu. Có lẽ ngay từ đầu, đệ t.ử chính đạo này ra tay là vì muốn cứu người...
Nhưng nếu quả thực như vậy, sự tình ngược lại càng thêm khó giải quyết.
Bọn họ một lòng muốn đón Thiếu quân trở về tộc, nhưng trớ trêu thay, chính thế lực phản loạn trong tộc lại không thừa nhận huyết mạch của Thiếu quân, lừa bán ngài vào Quỷ Lâu. Nay bọn họ muốn Thiếu quân vứt bỏ nhân tâm để quay về Yêu đạo, thì lại đụng phải tu sĩ Nhân tộc đã cứu ngài lúc nguy nan.
Thương Lẫm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia lam quang lạnh lẽo.
"Dò la xem bọn họ đang ở đâu. Đêm nay... chúng ta sẽ đi gặp vị tu sĩ Nhân tộc này."
Ân tình cứu mạng Thiếu quân có thể tính sau. Nhưng huyết mạch Yêu Quân tuyệt đối không thể bái nhập tiên môn. Nếu không thì còn ra thể thống gì nữa?!
Thấm thoắt trời đã tối.
Hoàng hôn bị đường chân trời nuốt chửng, màn đêm đen kịt điểm xuyết vài ngôi sao thưa thớt. Chỉ còn ánh đèn lồng hiu hắt từ khách điếm đung đưa trong gió. Sự náo nhiệt ban ngày đã tan biến, bốn bề yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng gió lùa qua khe cửa.
Đúng lúc này, vài bóng đen lướt qua như quỷ mị. Thân pháp bọn chúng uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, đôi mắt lóe lên lục quang u tối trong đêm ——
Chính là nhóm yêu tu của Thiên Lang tộc.
Thương Lẫm Trưởng lão đứng đầu, đứng trước cửa phòng Tuân Diệu Lăng, ánh mắt chập chờn suy tính. Hắn đã suy nghĩ rất lâu về việc nên mở lời thế nào để Thiếu quân chấp nhận thân thế của mình...
Hắn giơ tay, định khẽ đẩy cửa phòng.
Cánh cửa vậy mà lại tự động mở ra không một tiếng động ——
Thương Lẫm giật mình, huyệt thái dương giần giật, theo bản năng muốn lùi lại.
Ngay sau đó, không gian tối tăm trong phòng bỗng chốc bừng sáng bởi vô số phù văn. Những phù văn này sống động như có linh tính, cuộn trào giữa không trung, chói lòa đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
"Có mai phục!"
Trong nháy mắt, một ngọn Yêu Hỏa màu xanh lục hừng hực tụ lại trong lòng bàn tay Thương Lẫm. Yêu Hỏa tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, nung chảy cả không khí xung quanh. Thương Lẫm không chút do dự ném mạnh quả cầu lửa về phía đám phù văn, đồng thời mượn lực bật ngược về phía sau như một tia chớp.
Hắn nhờ phản ứng nhanh nhạy mà thoát được một kiếp, nhưng hai tên thuộc hạ đi cùng thì không may mắn như vậy.
Đám phù văn hóa thành những sợi dây thừng ánh sáng, với tốc độ sét đ.á.n.h không kịp bưng tai quấn chặt lấy tay chân hai tên lang yêu. Dây thừng càng siết càng chặt, bọn chúng chỉ kịp giãy giụa vài cái đã bị treo lơ lửng giữa nhà.
"Ta chỉ là tiện tay thiết lập cái trận pháp phòng trộm để ngừa vạn nhất thôi."
Ngọn đèn dầu trong phòng bỗng nhiên sáng lên. Tuân Diệu Lăng khoác áo ngoài, vẻ mặt lười biếng bước ra: "Không ngờ lại có người đến trộm đồ thật."
Thương Lẫm Trưởng lão: "......"
Hai tên lang yêu đang bị treo tòng teng vội vàng la lên: "Hiểu lầm! Chúng ta không phải đến trộm tiền! Chúng ta đến để đón Thiếu quân ——"
Thương Lẫm Trưởng lão: ... Hai cái tên ngu xuẩn này!
Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, thanh trường kiếm sắc bén đã lơ lửng giữa không trung, phát ra tiếng vù vù đầy đe dọa. Một luồng hàn khí ập tới, chưa kịp để đám lang yêu phản ứng, một lớp băng sương tinh xảo đã bắt đầu lan từ chân bọn chúng lên trên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Dừng tay!" Thương Lẫm Trưởng lão quát lớn.
Hắn nhíu mày, cố giữ vẻ uy nghiêm mà xưng danh: "Chúng ta không phải là phường trộm cướp vô sỉ, đêm nay đến đây cũng không phải cố ý quấy rầy cô nương. Chúng ta đến là để đón đứa trẻ lưu lạc của tộc ta về..."
Mũi kiếm của Tuân Diệu Lăng khựng lại: "... Các ngươi đang nói đến Thiếu Ngu?"
Thương Lẫm Trưởng lão thở dài: "Chính là hắn."
Tuân Diệu Lăng chần chừ: "Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế? Ta vừa vớt hắn từ Quỷ Lâu ra thì tộc nhân các ngươi đã tìm tới cửa nhận thân. Nếu các ngươi vẫn luôn tìm kiếm, sao lúc hắn bị tà tu bắt đi các ngươi không ra tay cứu giúp?"
... Đương nhiên là vì lũ phản đồ trong tộc giở trò!
Nhưng lời này Thương Lẫm không thể nói ra, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Hắn đành giải thích qua loa rằng bọn họ cũng vừa mới xác định được thân phận của Thiếu Ngu, vốn định cứu người trong Quỷ Lâu nhưng lại bị Tuân Diệu Lăng nẫng tay trên.
Tuân Diệu Lăng trầm ngâm một lát.
"Nếu các ngươi tự xưng là người nhà của Thiếu Ngu, vậy chi bằng thanh toán khoản tiền chuộc mười chín vạn linh thạch mà ta đã ứng trước giúp hắn đi?"
Thương Lẫm Trưởng lão và hai tên lang yêu đang bị treo: "............"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cơ mặt Thương Lẫm giật giật, rít qua kẽ răng: "Lần này... chúng ta đi vội vàng, trên người không mang theo nhiều linh thạch như vậy."
"Ồ ~" Tuân Diệu Lăng tỏ vẻ đã hiểu, nàng thong thả đi đến ghế ngồi xuống, "Vậy các ngươi nói xem, các ngươi là tộc nào ở Yêu giới?"
Thương Lẫm Trưởng lão mặt trầm như nước. Tuy việc tự khai báo gia môn lúc này khá mất mặt, nhưng thân là hậu duệ cao quý của Thiên Lang tộc, hắn luôn lấy làm tự hào!
"Huyết mạch tộc ta thừa kế từ Thiên Lang cao quý. Quân chủ của chúng ta chính là Khiếu Nguyệt Quân danh chấn tứ phương, thống ngự vạn yêu!"
Trong Tứ Phương Yêu Quân: Thương Minh Quân đứng đầu thủy tộc, Thanh Tuế Quân đứng đầu cỏ cây, Sính Phong Quân đứng đầu loài chim, và Khiếu Nguyệt Quân là vua của bách thú.
Địa vị thì lớn thật đấy... Nhưng chẳng phải Khiếu Nguyệt Quân đã mất tích rất lâu rồi sao? Ai biết được bọn họ có mượn danh để lừa gạt hay không.
Thấy vẻ mặt không tin của Tuân Diệu Lăng, Thương Lẫm nghiến răng, âm thầm vận chuyển yêu lực ——
"Phụt" một cái, trên đỉnh đầu hắn mọc ra một đôi tai sói đen tuyền, phía sau cũng hiện ra một cái đuôi lớn.
Tuân Diệu Lăng: "......" Cái này thì đúng là giống sói thật.
Hai tên thuộc hạ thấy thế, với tinh thần không để Trưởng lão chịu mất mặt một mình, cũng liều mạng giãy giụa làm rớt áo choàng, lộ ra làn da màu lúa mạch cùng đôi tai sói đen xù xì.
Tuân Diệu Lăng: "............"
Nàng sực nhớ ra điều gì, hỏi: "Thiên Lang tộc các ngươi đều là sói đen hả?"
"Đương nhiên." Thương Lẫm nghiêm mặt, giọng đầy tự hào, "Yêu Quân tộc ta thân hình to lớn tựa núi cao, lông tóc đen nhánh như mực, thần bí và uy nghiêm vô cùng ——"
Tuân Diệu Lăng phẩy tay: "Vậy các ngươi tìm nhầm người rồi."
Thương Lẫm theo bản năng phản bác: "Không thể nào! Rõ ràng chúng ta..."
Tuân Diệu Lăng không thèm tranh cãi, cổ tay khẽ đảo, thu kiếm vào vỏ rồi búng tay một cái. Trong khoảnh khắc, ánh sáng trận pháp vỡ vụn, hai tên lang yêu rơi bịch xuống đất, đau điếng người mà lồm cồm bò dậy.
Chỉ nghe thiếu nữ đối diện nói: "Đã như vậy, Thiếu Ngu, ngươi ra đây hiện nguyên hình cho bọn họ xem thử đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một bóng người trong góc tối khựng lại một chút, rồi chậm rãi bước ra vùng sáng của ngọn đèn.
Thư Sách
Chỉ vài bước chân.
Hắn vươn tay, tháo chiếc túi gấm đang đeo trên cổ xuống, cẩn thận cất vào tay áo. Khi ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn đã chuyển sang màu xanh lam trong vắt như biển khơi, khuôn mặt vốn nhu hòa bỗng nhiễm thêm vẻ lạnh lùng diễm lệ đặc trưng của loài yêu.
Trên đỉnh đầu hắn, từ từ hiện ra hai chiếc tai hình tam giác... màu trắng muốt.
Cái đuôi dài phía sau khẽ vểnh lên, cũng trắng tinh như tuyết.
"Các ngươi là sói, còn hắn trông giống ch.ó Samoyed hơn." Tuân Diệu Lăng bình luận.
Thương Lẫm Trưởng lão chẳng hiểu "Samoyed" là cái giống gì. Hắn chỉ trân trân nhìn chằm chằm vào đôi tai trắng và cái đuôi trắng của Thiếu Ngu, kinh hoàng lùi lại một bước, đầu óc như bị búa tạ giáng xuống, ong ong loạn xạ.
Trời xanh ơi! Khiếu Nguyệt Quân rõ ràng là hắc lang, sao lại sinh ra đứa con màu trắng thế này?!
Gần ngàn năm nay, Thiên Lang tộc chưa từng xuất hiện một hậu duệ nào có màu lông trắng toát.
Rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề?!
Thương Lẫm Trưởng lão vết thương cũ chưa lành lại thêm cú sốc tâm lý, giận quá công tâm, "phụt" một tiếng phun ra ngụm m.á.u tươi rồi ngã lăn ra ngất xỉu.
"Trưởng lão!"
"Thương Lẫm Trưởng lão!"
Hai tên lang yêu luống cuống tay chân xốc Thương Lẫm lên lưng, thân thủ nhanh nhẹn phá cửa sổ nhảy ra ngoài, bỏ chạy thục mạng.
Tuân Diệu Lăng nhìn bóng bọn chúng chạy trối c.h.ế.t dưới ánh trăng, lắc đầu thở dài. Nàng quay sang nhìn Thiếu Ngu: "Đám người này làm việc lỗ mãng quá, chưa tìm hiểu kỹ càng đã hồ đồ tìm tới, làm ngươi chịu ủy khuất rồi."
Bị người ta tìm đến nhận thân rồi lại bỏ chạy vì "nhận nhầm", đối với Thiếu Ngu mà nói chắc cũng là một cú sốc.
Nào ngờ, Thiếu Ngu lại mỉm cười nhẹ nhõm: "Không sao đâu. Cho dù bọn họ thật sự là tộc nhân của ta, ta cũng chẳng để tâm."
Nói rồi, cái đuôi trắng sau lưng hắn vui vẻ lắc lư trong bóng tối.
Gió đêm gào thét bên tai tựa như d.a.o cắt. Thương Lẫm dần dần tỉnh lại.
Ngửa đầu nhìn lên, vầng trăng tròn lạnh lẽo treo cao, tỏa xuống ánh sáng trắng bệch. Một luồng vị tanh ngọt dâng lên cổ họng, hắn cố nuốt xuống nhưng n.g.ự.c vẫn đau tức.
Lý trí hắn trong khoảnh khắc ùa về ——
"... Các ngươi đang làm cái gì! Mau thả ta xuống!"
"Trưởng lão!" Tên thuộc hạ cõng hắn quan tâm nói, "Ngài ráng chịu đựng thêm chút nữa, chúng ta đi tìm Lang Y trong tộc ngay đây."
"Tìm cái gì mà tìm?" Thương Lẫm quay đầu nhổ toẹt ngụm m.á.u ứ ra ngoài, "Mau đưa ta quay lại! Chúng ta còn chưa nói rõ thân thế với Thiếu quân mà!"
"Nhưng... vị đó thật sự là Thiếu quân sao? Hắn là một con bạch lang mà."
"Cảm ứng huyết mạch không thể giả được! Nếu hắn không phải Thiếu quân, sao huyết châu lại dẫn chúng ta đến đây?" Thương Lẫm vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Thiếu quân ngài ấy, chỉ là... hơi đặc biệt chút thôi."
Nói đến đây, sắc mặt Thương Lẫm trầm xuống.
Thân phận Bán Yêu của Thiếu quân đã đủ nhạy cảm rồi, không ngờ đến màu lông cũng hoàn toàn trái ngược với tộc nhân. Những kẻ vốn đã hoài nghi huyết mạch của ngài, e rằng sẽ càng thêm vin vào cớ này để gây khó dễ... Những ngày tháng sau này của Thiếu quân trong tộc, sợ là lành ít dữ nhiều.
Tiếng gió bên tai ngừng bặt. Hai tên lang yêu dừng lại, nhìn nhau rồi cẩn trọng hỏi:
"Trưởng lão, vậy giờ chúng ta quay lại tìm Thiếu quân sao?"
"Không." Đôi mắt Thương Lẫm lóe lên u quang, ngũ quan sắc bén như phủ một lớp sương lạnh, "Cho dù con đường để Thiếu quân quy vị chính thống có chông gai đến đâu, chúng ta thân làm thần tử, cũng phải dọn sạch chướng ngại cho ấu chúa. Ý trời đã như vậy, chúng ta hãy về tộc trước, một lưới bắt gọn đám phản đảng đang mưu toan ngăn cản Thiếu quân trở về —— sau đó sẽ quang minh chính đại nghênh đón Thiếu quân!"
Hai tên lang yêu lộ vẻ kinh hãi.
Lời này của Thương Lẫm, cộng thêm trận chiến với Sương Thú Trưởng lão trước đó, chẳng khác nào tuyên bố chính thức khai màn cuộc nội chiến tranh đoạt vị trí Yêu Quân của Thiên Lang tộc.
Sau thoáng sững sờ, ánh mắt bọn chúng từ kinh ngạc chuyển sang kiên định. Cả hai đồng thanh hô vang:
"Thề c.h.ế.t theo Trưởng lão! Ủng hộ Thiếu quân kế vị!"
"Tốt!" Thương Lẫm đứng ngạo nghễ dưới ánh trăng, gió đêm phần phật thổi tung vạt áo, hắn ngửa đầu cười lớn đầy hào sảng, "Chúng ta lập tức khởi hành, trở về tộc!"
Mấy tên lang yêu đến không tiếng động, đi cũng vội vàng.
Trong khi đó, vị "Thiếu quân" trong miệng bọn họ lại chẳng mảy may hứng thú với cái ghế Yêu Quân, mà đang hớn hở đi theo Tuân Diệu Lăng bước lên linh thuyền trở về Quy Tàng Tông.
Kể từ khi có ký ức, đây là lần đầu tiên Thiếu Ngu được đi biển đúng nghĩa.
Dĩ nhiên, lúc bị vận chuyển đến đảo Đông Cực dưới thân phận "hàng hóa", hắn cũng đi đường biển. Nhưng khi đó hắn bị bịt mắt, trói tay chân, cuộn tròn trong chiếc lồng sắt chật hẹp, chỉ nghe được tiếng sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền... Lúc ấy, hắn chỉ biết biển cả qua những trang sách, là sự rộng lớn đáng sợ và uy lực kinh hoàng.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thực sự "nhìn thấy" biển.
Biển xanh ngắt một màu, sóng biếc ngập trời. Cánh buồm trắng no gió căng phồng trên cột buồm cao vút. Chiếc linh thuyền khổng lồ trong mắt hắn, khi đặt giữa mênh m.ô.n.g đại dương, bỗng trở nên nhỏ bé lạ thường.
Tuân Diệu Lăng nhìn vẻ mặt say mê của Thiếu Ngu trước biển cả, nàng mỉm cười hiểu ý, cũng không giục hắn vào khoang nghỉ ngơi.
Để Thiếu Ngu được nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều hơn, trên chặng đường từ đảo Đông Cực về Quy Tàng Tông, Tuân Diệu Lăng cứ đi đi nghỉ nghỉ. Dù phần lớn lộ trình dùng Truyền Tống Trận, nhưng cũng mất chừng nửa tháng mới về đến nơi.
Khi bọn họ đặt chân đến Quy Tàng Tông, sức khỏe của Thiếu Ngu đã cơ bản hồi phục. Lớp sương mù u tối từng bao phủ lấy hắn cũng dần tan biến, thay vào đó là vẻ rạng rỡ, tươi sáng hơn hẳn.
Về đến tông môn, Tuân Diệu Lăng đi bái kiến sư phụ trước, sau đó ngự kiếm dẫn Thiếu Ngu đến Ngoại Môn để kiểm tra linh căn và đăng ký thân phận đệ tử.