Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 108: Kẻ giả nai gặp người ngây thơ (thật)



Không ngoài dự đoán, Thiếu Ngu sở hữu linh căn thượng đẳng, thuộc tính Kim, căn cốt tuyệt vời. Nói cách khác, hắn là một hạt giống tốt để... luyện kiếm.

Thiếu Ngu nghe vậy, ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía Tuân Diệu Lăng: "Vậy có phải ta được ở cùng một ngọn núi tu luyện với tỷ tỷ không?"

Tuân Diệu Lăng có chút xấu hổ gãi gãi má: "À, thật ra... ta là pháp tu."

Thiếu Ngu: "......"

Nàng vỗ vai Thiếu Ngu an ủi: "Không sao đâu, ta có người quen ở Vô Ưu Phong, cũng có thể chiếu cố cho ngươi mà."

Đệ t.ử Vô Ưu Phong nhận được thông báo đến đón người, nhảy xuống khỏi phi kiếm, hành lễ với Tuân Diệu Lăng rồi bẩm báo: "Tuân sư thúc, xin dung bẩm, Khương sư thúc của Vô Ưu Phong chúng ta đã bế quan từ tháng trước để xung kích Kim Đan kỳ. Trước khi bế quan, người có dặn dò nếu ngài về tông thì chuyển lời xin lỗi vì không đợi được."

Tuân Diệu Lăng: "......"

Tiếp bước đầu bếp Lâm sư huynh, giờ đến lượt bạn cơm Khương sư huynh cũng bế quan nốt.

Đều bận rộn cả, bận rộn cũng tốt mà.

Nàng để Thiếu Ngu lại Vô Ưu Phong, nhưng vẫn thường xuyên ghé qua thăm nom. Rất nhanh, đám bạn thân truyền đều biết nàng ra ngoài một chuyến nhặt được một người mang về, ai nấy đều tò mò, giục Tuân Diệu Lăng dẫn Thiếu Ngu đến buổi tụ hội để ra mắt.

Thiếu Ngu vui vẻ đi theo.

Thiếu niên mười hai tuổi như chồi non mới nhú đầu xuân, vừa ngây ngô lại vừa rạng rỡ. Bộ đồng phục ngoại môn đệ t.ử của Vô Ưu Phong mặc trên người hắn trông vô cùng gọn gàng. Mái tóc đen dài được buộc hờ bằng dải lụa xanh, ngọn tóc khẽ đung đưa theo từng bước chân.

Ngũ quan hắn tinh xảo linh tú, mày mắt trong veo như vừa được gột rửa bằng nước suối nguồn, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt luôn vương vấn nụ cười. Điểm nhấn tuyệt vời nhất chính là nốt ruồi lệ nhỏ dưới khóe mắt trái, tựa giọt sương đọng trên cánh hoa, càng tôn lên vẻ linh khí bức người của đôi mắt đen láy.

Lần này, địa điểm tụ hội của đám thân truyền là một đình hóng gió ở sau núi Đào Nhiên Phong. Bữa tiệc không quá cầu kỳ, chỉ đơn giản là trà sữa đặc, điểm tâm và ít trái cây tươi.

Thiếu Ngu hành lễ xong rồi ngồi xuống, bắt đầu thân thiết gọi từng người là "sư thúc", kỹ năng ngoại giao gần như đạt điểm tối đa. Và dĩ nhiên, các "sư thúc" đều dành những lời khen có cánh cho vị sư điệt nhiệt tình, hoạt bát này.

Ngoại trừ một người ——

Đó chính là Lâm Nghiêu.

Trước khi Thiếu Ngu xuất hiện, Lâm Nghiêu là người nhỏ tuổi nhất trong đám thân truyền, miệng lưỡi cũng ngọt nhất, tiếng "sư huynh", "sư tỷ" gọi nghe đến là êm tai. Hình tượng hắn dày công xây dựng bấy lâu nay chính là một sư đệ mang tấm lòng son, đơn thuần và nhiệt tình, ai gặp cũng không nỡ trách mắng.

Nhưng hắn là "trang nai".

Còn Thiếu Ngu lại là "nai tơ" hàng thật giá thật!

Đụng hàng thiết lập đã đành, đằng này Thiếu Ngu diễn còn tự nhiên hơn, diện mạo cũng đáng yêu hơn hắn ——

Nhưng cùng là cao thủ trong làng trà xanh, Lâm Nghiêu thừa sức nhận ra, đằng sau vẻ mặt ngây thơ vô tội của Thiếu Ngu là một cái nền không hề đơn giản.

Rõ ràng hắn đã bái nhập Quy Tàng Tông.

Nếu thực sự là kẻ an phận thủ thường, hắn phải gọi Tuân Diệu Lăng là "sư thúc" theo đúng quy củ, đằng này cứ một câu "tỷ tỷ", hai câu "tỷ tỷ"!

"Tỷ tỷ, các sư huynh sư tỷ ở Vô Ưu Phong đối xử với ta rất tốt. Chỉ là bài vở hơi nặng, ta có vài chỗ không hiểu lắm..."

"Không sao, mấy cái cơ bản đó ta từng học qua rồi. Lát nữa ta chỉ cho, bao hiểu."

"Tỷ tỷ, Quy Tàng Tông thật khí phái. Chỉ là nơi này rộng quá, ta đến mấy ngày rồi mà vẫn chưa nhớ hết đường đi các phong..."

"Có gì khó đâu? Ngươi cũng đừng cắm đầu cắm cổ luyện kiếm mãi thế. Hôm nào ta ngự kiếm đưa ngươi đi dạo một vòng, tiện thể nhận mặt đường, ngắm cảnh luôn."

—— Từng tiếng "tỷ tỷ" ngọt xớt kia nghe mà Lâm Nghiêu ê cả răng. Rõ ràng Thiếu Ngu đang ngấm ngầm tranh giành sự chú ý của Tuân Diệu Lăng, vậy mà nàng cứ như người mù, chẳng nhận ra cái gì cả.

Lâm Nghiêu nheo mắt.

Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười: "Nhắc đến mới nhớ, ta cũng tập kiếm từ nhỏ, tuy không phải kiếm tu nhưng mấy món cơ bản cũng không tệ. Cần gì phải đợi hôm nào, chi bằng ngay bây giờ —— sư điệt, rút kiếm đi, có gì thắc mắc ta giải đáp luôn cho."

Thiếu Ngu thoáng ngạc nhiên nhìn Lâm Nghiêu, nhưng rồi cũng gật đầu cảm tạ.

Hai người xách kiếm rời khỏi đình hóng gió, đi về phía rừng đào dưới chân núi cách đó không xa.

Hoa đào đang nở rộ. Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa phớt hồng lả tả rơi, trải xuống mặt đất một tấm t.h.ả.m hoa mộng ảo.

Ngụy Vân Di nhìn theo bóng lưng hai người, quay sang hỏi Tuân Diệu Lăng: "Để hai đứa nó đi riêng thật sự ổn không đấy? Ngươi không sợ Thiếu Ngu bị Lâm Nghiêu bắt nạt à?"

"Ta đưa Thiếu Ngu về Quy Tàng Tông đâu phải để hắn tránh né mọi áp lực và tổn thương." Tuân Diệu Lăng dùng thìa rưới một lớp mật hoa quế vàng óng lên cốc trà sữa, tâm trạng cực kỳ tốt, "Chỉ là luận bàn giữa đồng môn thôi mà. Lâm Nghiêu dù sao cũng là người biết chừng mực, sẽ không đ.á.n.h Thiếu Ngu thê t.h.ả.m quá đâu."

Bọn họ ngồi trong đình, phóng tầm mắt quan sát hai người phía xa.

Ban đầu, Thiếu Ngu ngoan ngoãn thi triển lại những chiêu thức học được trên lớp. Lâm Nghiêu cầm kiếm nhưng chưa rút khỏi vỏ, chỉ dùng vỏ kiếm gõ nhẹ vào cánh tay, vai lưng Thiếu Ngu để chỉnh sửa tư thế.

Điều bất ngờ là, dù miệng Thiếu Ngu luôn kêu "không theo kịp bài vở", nhưng những đường kiếm hắn thể hiện đã vượt xa phạm vi kiến thức của đệ t.ử mới nhập môn.

Nếu không phải Thiếu Ngu lén tìm người "học lỏm", thì chính là hắn đã tự mày mò luyện tập theo kiếm phổ.

Nhưng dù sao cũng là Bán Yêu, thiên tư hơn người cũng là chuyện bình thường.

Chỉ thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Lâm Nghiêu ngày càng trở nên nghiêm túc.

"Keng" một tiếng thanh thúy, Lâm Nghiêu thế mà lại rút kiếm ra khỏi vỏ, bắt đầu đối luyện thực sự với Thiếu Ngu —— tuy nhiên hắn vẫn giữ chừng mực, không dùng bao nhiêu linh lực, kiếm pháp sử dụng cũng chỉ là những chiêu cơ bản của Vô Ưu Phong.

Giữa biển hoa tung bay, tiếng kim loại va chạm vang lên liên hồi. Hai thân ảnh mạnh mẽ, kiếm quang lấp loáng, lúc ẩn lúc hiện giữa rừng đào, tạo nên sự tương phản mãnh liệt với khung cảnh nhu mì xung quanh.

Vài chiêu sau, biến cố ập đến.

Cổ tay Lâm Nghiêu xoay chuyển, kiếm quang xé gió lao thẳng về phía n.g.ự.c Thiếu Ngu. Thiếu Ngu nhanh nhẹn né tránh, nhưng mũi kiếm sắc bén vô tình móc trúng sợi dây đỏ đeo lá bùa trước n.g.ự.c hắn, kéo nó văng ra ngoài. Lâm Nghiêu không dừng lại, xoay người đ.â.m tiếp một kiếm về phía sườn Thiếu Ngu.

Vốn dĩ Lâm Nghiêu chỉ định ép Thiếu Ngu giơ tay đỡ rồi nhân cơ hội đ.á.n.h bay kiếm của hắn, nhưng kiếm khí quá sắc bén, thậm chí c.h.é.m đôi hai cánh hoa đang rơi, mắt thấy sắp sửa c.h.é.m đứt luôn sợi dây đỏ ——

"Oanh!"

Đồng t.ử Thiếu Ngu co rút mạnh, trong mắt bùng lên sắc xanh lam yêu dị. Từng cụm lửa xanh bất ngờ bùng cháy trên thân kiếm của hắn. Ngọn lửa nhảy múa đầy nguy hiểm, mang theo khí thế muốn thiêu rụi cả rừng đào, không chút sợ hãi lao thẳng về phía Lâm Nghiêu.

Sắc mặt Lâm Nghiêu biến đổi, linh khí trên kiếm lập tức bạo trướng: "Yêu Hỏa?!"

Thiếu niên nhìn như vô tội trước mặt này, vậy mà lại là yêu nghiệt!

Thấy cục diện sắp mất kiểm soát, Tuân Diệu Lăng thầm kêu không ổn, lập tức ngự kiếm bay tới. Chỉ thấy bạch quang lóe lên, nàng đã xuất hiện ngay phía trên hai người. Không chút do dự, nàng rút kiếm, một luồng kiếm khí bàng bạc nhưng ôn hòa như nước lũ vỡ đê tuôn trào. Trong nháy mắt, cánh hoa trên cành rung chuyển dữ dội, như ngàn vạn con bướm hoảng sợ tung cánh bay lên, tạo thành một cơn lốc xoáy màu hồng phấn khổng lồ —— Tuân Diệu Lăng mượn dòng "sông hoa" cuồn cuộn đó cưỡng ép tách hai người ra hai phía, tựa như Vương Mẫu nương nương vạch ngân hà chia cắt Ngưu Lang Chức Nữ.

Tuân Diệu Lăng quát lớn: "Hai người các ngươi dừng tay ngay cho ta!"

Lâm Nghiêu lùi lại hai bước, kiếm vẫn lăm lăm trong tay, không hề hạ xuống. Trên mặt hắn không còn chút vẻ cợt nhả nào, thay vào đó là sự cảnh giác tột độ: "Tuân sư tỷ, tên Thiếu Ngu này là yêu vật!"

"Ta biết." Tuân Diệu Lăng thu kiếm về, "Sư phụ ta, Chưởng môn sư bá, còn có các trưởng lão Vô Ưu Phong đều biết —— Quy Tàng Tông chúng ta trước giờ đâu phải chưa từng nhận yêu tu, có gì mà kinh ngạc chứ?"

Yêu tu bái nhập tiên môn tuy hiếm, nhưng không phải là không có.

Một số dòng dõi Yêu tộc cao quý hoặc có bề dày lịch sử đều có sự kế thừa riêng, sinh ra đã "ngậm thìa vàng", có cơm ăn áo mặc đầy đủ. Nhưng cũng có những Yêu tộc không có sự kế thừa, hoặc thiên tư linh tính cao nhưng lại không phù hợp với hệ thống tu luyện của Yêu tộc, nên chọn bái nhập tiên môn Nhân tộc để tu đạo. Thường thì những yêu linh chọn con đường này đều khá yếu ớt, không có khả năng công kích mạnh, bị đồng loại coi thường, nhưng bản tính lại hiền lành, dễ chung sống với con người.

Lâm Nghiêu nhíu mày: "Nhưng trên người hắn không có lấy một chút yêu khí. Nếu là Yêu tộc bái nhập tiên môn, ít nhất cũng phải công khai thân phận phi nhân loại của mình chứ?"

"Cũng không thể nói vậy." Tuân Diệu Lăng giải thích, "Dáng vẻ này của hắn là bẩm sinh, không phải ngụy trang —— dòng m.á.u của hắn, có một nửa là người."

Lần này thì Lâm Nghiêu thực sự kinh ngạc: "... Bán Yêu?!"

Thứ sinh vật hiếm có như vậy mà Tuân Diệu Lăng cũng nhặt được mang về Quy Tàng Tông?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù rất ngạc nhiên, nhưng hắn cũng buông bỏ sự cảnh giác, chủ động tra kiếm vào vỏ.

Tuân Diệu Lăng thở dài, dẫn hai người quay lại đình hóng gió, rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện giải cứu Thiếu Ngu từ U Khư Tập.

Ngụy Vân Di, Thương Hữu Kỳ và Triệu Tố Nghê nghe xong, ánh mắt nhìn Thiếu Ngu lập tức tràn đầy sự thương cảm.

Chỉ có Lâm Nghiêu nghe xong khẽ nhướng mày, ánh mắt liếc nhìn Thiếu Ngu vẫn còn chút đề phòng. Hắn thấy Thiếu Ngu chẳng thèm để ý đến mình, mà đang cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra chiếc túi bùa trước ngực. Thấy sợi dây đỏ trên cổ không bị đứt, hắn mới kín đáo thở phào, cẩn thận nhét nó trở lại vào trong áo.

"Không sao chứ?" Tuân Diệu Lăng hỏi.

Thiếu Ngu mỉm cười lắc đầu.

Hắn giấu đôi tay dưới bàn, lặng lẽ siết chặt lại, các khớp xương trắng bệch.

... Hắn nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Ít nhất, phải mạnh đến mức không ai có thể tùy tiện chạm vào thứ quý giá nhất của hắn.

 

 

Ba năm sau.

 

Cảnh xuân tươi đẹp, ánh ban mai vừa rạng.

 

Biển mây lững lờ trôi giữa các đỉnh núi, tựa như dải lụa trắng mềm mại quấn quanh sườn non.

 

"Kầm... rầm..."

 

Cửa đá của một động phủ tại Đào Nhiên Phong chậm rãi mở ra, một bóng người từ từ bước ra ngoài.

 

Người tới bước đi nhẹ nhàng, khoan thai. Một bộ áo xanh nhạt không gió mà bay, vạt áo trắng tung bay như mây trôi nước chảy, họa tiết trúc ẩn hiện trên tay áo theo sự d.a.o động của linh lực, toát lên khí chất siêu phàm thoát tục như tiên nhân dạo bước chốn hồng trần.

 

Thanh niên bước ra dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn bừng sáng. Lông mi hắn khẽ rung, dường như chưa quen với ánh sáng chói chang bên ngoài. Mái tóc đen dài ba ngàn trượng như mực chảy, được hắn tùy tiện dùng một cành đào làm trâm cài lên. Khi ngước mắt lên, khóe mắt đuôi mày đã đọng lại một nụ cười ấm áp như gió xuân.

 

Người này chính là Lâm Tu Bạch, kẻ đã bế quan ba năm trước để xung kích Nguyên Anh kỳ.

 

Quanh người hắn vẫn còn vương vấn linh quang nhàn nhạt, rõ ràng là vừa kết anh thành công.

 

Nhìn cảnh rừng trúc xanh ngát và hoa đào nở rộ quen thuộc sau khi xuất quan, hắn hít sâu một hơi, trong lồng n.g.ự.c dâng lên cảm giác khoan khoái và thân thiết khó tả.

 

... Thực ra hắn mới bế quan có ba năm thôi, cảnh sắc Đào Nhiên Phong không thay đổi gì cũng là bình thường. Nhưng điều đó không ngăn được tâm trạng tốt của hắn.

 

Hắn vừa đi được một đoạn thì thấy một thanh niên áo đen ngự kiếm từ trên trời bay xuống. Thanh niên kia mày kiếm mắt sáng, đồng t.ử đen láy như sơn, thần thái phi dương. Kiếm quang vụt tắt, thanh niên áo đen đã vững vàng đáp xuống trước mặt hắn, vạt áo tung bay theo gió.

 

"Lâm sư huynh." Thanh niên kia cười tươi rói, hành lễ với Lâm Tu Bạch, "Chúc mừng sư huynh kết anh thành công."

 

Đối với Lâm Tu Bạch, người này là một gương mặt lạ. Nhưng nhìn thấy lệnh bài đệ t.ử thân truyền bên hông đối phương, hắn lập tức đoán ra thân phận: "Sư đệ quá khách sáo rồi. Ta bế quan đã ba năm, chắc đệ chính là đệ t.ử thân truyền mới được sư tôn thu nhận trong thời gian đó?"

Thư Sách

 

Người nọ nghe vậy cười sảng khoái, đôi mắt sáng lấp lánh, chắp tay nói: "Đúng vậy. Không giấu gì huynh, ta và Lâm sư huynh còn là người cùng họ đấy. Ta họ Lâm, tên Lâm Nghiêu, sau này mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn."

 

Hai người sóng vai đi dọc theo đường núi xuống phía dưới. Gió xuân thổi tới, mang theo hương hoa dìu dịu và mùi cỏ cây tươi mới.

 

Lâm Tu Bạch thuận miệng hỏi thăm xuất thân và tu vi của Lâm Nghiêu, biết được hắn là con trai của Thành chủ Tư Liễu Thành ở Nhân giới. Đối chiếu thời gian, mới biết chuyện Lâm Tu Bạch bế quan và Lâm Nghiêu được Từ Vũ Tôn Giả đề bạt từ ngoại môn lên thân truyền diễn ra gần như cùng lúc. Tính đến nay, Lâm Nghiêu bái nhập Quy Tàng Tông đã chín năm, theo học luyện đan thuật dưới trướng Từ Vũ Tôn Giả được ba năm, hiện tại tu vi đã đạt Trúc Cơ đại viên mãn, sắp sửa bước vào Kim Đan kỳ.