Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 165: Canh Nấm Và Quỷ Cây



Nhưng rốt cuộc Hám Thiên Túng cũng không nói gì.

Ngôi nhà gỗ này rất nhỏ, chỉ cần rẽ vài lần là đến phòng của Tuy Tuy. Bên ngoài là nhà bếp.

Tuy Tuy mời hai người ngồi xuống một chiếc bàn gỗ cũ nát, rồi xách giỏ nấm đi ra ngoài, hào hứng tuyên bố sẽ "trổ tài nấu nướng".

Khoảng ba mươi phút sau, nàng nhẹ nhàng bưng một bát canh nấm lớn vào. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thơm lạ lùng lan tỏa trong không khí ——

"Đến đây, mau nếm thử đi ~"

Rõ ràng lúc trước họ thấy nàng hái toàn nấm độc, ngôi nhà này cũng hoang phế đã lâu, lấy đâu ra gia vị và nguyên liệu nấu nướng đầy đủ. Nhưng bát canh trước mặt lại trông rất ngon lành, không hề có vẻ gì bất thường.

Đúng lúc này, bụng của Hám Thiên Túng và Tuân Diệu Lăng đồng loạt réo lên "ọc ọc".

Một cơn đói cồn cào khó tả ập đến, chiếm lấy tâm trí họ.

Họ nhìn chằm chằm vào bát canh, ánh mắt dần trở nên khao khát, thèm thuồng. Họ muốn cầm ngay cái bát lên, thậm chí muốn úp mặt vào đó mà húp sạch sành sanh từng giọt...

Hám Thiên Túng và Tuân Diệu Lăng đồng thời nhắm mắt lại.

Hai người ăn ý bắt đầu niệm Đạo Kinh trong lòng để trấn tĩnh.

Khi mở mắt ra lần nữa, cơn đói thiêu đốt trong bụng vẫn chưa tan, nhưng thứ trong bát đã hiện nguyên hình.

—— Làm gì có canh nấm thơm ngon nào? Trước mắt họ là một thứ sền sệt, đen ngòm như nhựa đường, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Trên mặt nước lềnh bềnh mấy cây nấm độc còn nguyên bùn đất, nhìn thôi đã thấy da đầu tê dại.

Hám Thiên Túng: "......"

Tuân Diệu Lăng: "......"

Tuy Tuy vẫn nhìn họ bằng đôi mắt ngây thơ đầy mong đợi: "Sao hai vị không ăn?"

Tuân Diệu Lăng nhanh trí đáp: "Canh nấm trông ngon quá —— Nhưng đây là công sức vất vả của cô nương, nếu chúng ta ăn trước mà không mời cha cô nương, e là ông ấy sẽ giận mất?"

"Không đâu, ông ấy không nhỏ mọn thế." Tuy Tuy ngồi xuống, cười khúc khích, "Hơn nữa người miền núi chúng ta ăn mấy thứ này phát ngán rồi..."

Bỗng nhiên, nụ cười nàng cứng lại, tròng mắt đen láy dần nhuốm màu đen đặc: "Hay là các người cố ý không muốn ăn? Các người coi thường dân đen chúng ta phải không?"

Tuân Diệu Lăng hít nhẹ một hơi.

Khi Hám Thiên Túng tưởng nàng sắp lật bàn rút kiếm, nàng bỗng đổi sắc mặt, dịu dàng nói:

"Làm sao có chuyện đó được?"

"Ta là thương cô nương đấy."

"Cô nương còn nhỏ mà đêm hôm phải vào rừng hái nấm nguy hiểm. Nếu ta đoán không nhầm, cô nương còn dùng số nấm này để đổi tiền phụ giúp gia đình đúng không?"

Hám Thiên Túng thề, hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt dịu dàng và giọng điệu thâm tình đến thế của Tuân Diệu Lăng.

Hắn nhắm mắt đau khổ: Nàng định dùng tình cảm để cảm hóa quỷ quái sao?

Nhưng thật bất ngờ, hắc khí trong mắt Tuy Tuy lại tan đi. Nàng tỏ vẻ thẹn thùng: "Thực ra... thực ra cũng không vất vả lắm..."

Nói rồi, nàng đẩy bát canh kinh dị về phía Tuân Diệu Lăng.

"Tỷ tỷ, mau ăn đi." Giọng Tuy Tuy ngọt ngào nhưng ẩn chứa sự dụ dỗ quỷ dị, "Ăn nó... ta sẽ tin tỷ thật lòng thương ta. Được không?"

Hai tay Tuân Diệu Lăng đã đặt lên mép bát ——

Đột nhiên, nàng ngẩng phắt đầu dậy:

"Ta vẫn thấy bát canh này để cha cô nương uống thì tốt hơn!"

Dứt lời, nàng hất tung bát canh vào mặt Tuy Tuy, đá lật cái bàn rồi co giò chạy biến.

Tuy Tuy ngẩn ra trong giây lát. Ngay sau đó, quỷ khí dày đặc hóa thành vô số sợi tơ đen tuôn trào từ dưới da nàng. Khuôn mặt kiều nộn chuyển sang xanh mét, tròng mắt đen giãn to hết cỡ ——

"Đừng hòng chạy!"

Nàng rú lên một tiếng gầm gừ như dã thú, chấn động cả ngôi nhà gỗ bụi bay mù mịt.

Giây tiếp theo, đôi chân dưới váy nàng hóa thành vô số rễ cây đen sì, lao thẳng về phía Tuân Diệu Lăng.

Ánh mắt Hám Thiên Túng trầm xuống. Hắn triệu hồi pháp bảo bản mệnh Huyền Đăng. Tuy không dùng được linh thuật, nhưng bấc đèn bên trong vẫn cháy. Hắn niệm khẩu quyết, mở đèn ra. Ngọn lửa bùng lên thành biển lửa, ép đám rễ cây phải rụt lại theo bản năng sợ lửa.

Không có linh lực, hắn buộc phải đốt cháy chân nguyên bản mệnh để duy trì ngọn lửa ——

Tuy Tuy thấy biển lửa bùng lên thì kinh ngạc, nhưng nhìn gương mặt Hám Thiên Túng đang tái đi nhanh chóng, nàng lại cười khẩy.

Vô số rễ cây vượt qua biển lửa, quấn chặt lấy tay chân và mặt mũi Hám Thiên Túng, định bịt mắt và trói hắn lại.

Nàng phất tay, càng nhiều rễ cây lao về phía bóng lưng Tuân Diệu Lăng.

Bỗng nhiên, một luồng hàn quang lóe lên, thanh kiếm bên hông Tuân Diệu Lăng tự động xuất vỏ, c.h.é.m đứt đám rễ cây trong nháy mắt.

Cùng lúc đó, một bóng người thanh niên mờ ảo tỏa ánh châu quang hiện ra giữa không trung.

Thư Sách

—— Người nọ mặc trường bào màu lam đen, tóc búi cao. Da trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, quanh người tỏa ra khí tức cô độc lạnh lẽo.

Một đường kiếm nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sát khí giáng xuống như sương tuyết ngày đông.

Bốn mắt nhìn nhau, đồng t.ử Tuy Tuy co rút lại. Khuôn mặt tàn nhẫn của nàng hiện lên vẻ vặn vẹo không cam lòng.

Trước khi kiếm quang ập xuống, Tuy Tuy vội vàng vỗ một chưởng xuống đất. Toàn thân nàng hóa thành dây leo, chui tọt xuống lòng đất, biến mất không dấu vết.

 

Tuy Tuy biến mất.

Thanh niên liếc nhìn về hướng Tuân Diệu Lăng một cái, rồi cũng tan biến vào hư không.

"Cạch." Tức Tâm Kiếm rơi xuống đất.

Phía bên kia, Tuân Diệu Lăng chạy được vài bước đã ném cái bát canh đi.

Mặt đất vang lên tiếng "xèo xèo" ăn mòn, bốc khói nghi ngút.

Nàng vội vã quay lại nhà gỗ, đi ngang qua phòng ngủ, không chút do dự giật phăng tấm chăn trên giường.

Quả nhiên, nằm trên giường không phải "cha của Tuy Tuy".

Mà là một bộ xương khô đen sì, khuôn mặt vẫn giữ vẻ thống khổ.

Người này c·hết chưa lâu. Nhìn trang phục, chính là một tu sĩ Huyền Hoàng Tông —— Quách Thặng, tu sĩ Kim Đan kỳ trong nhóm đầu tiên được phái đến thám thính Quỷ Vực.

Phía sau truyền đến tiếng động ồn ào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuân Diệu Lăng tưởng quỷ quái đuổi theo, theo bản năng đưa tay ra sau lưng rút kiếm, nhưng chụp vào khoảng không.

Lúc này nàng mới phát hiện, thanh Tức Tâm Kiếm bất ly thân đã không cánh mà bay.

... Chẳng lẽ lúc nãy chạy trốn làm rơi mất?

Sao nàng không có cảm giác gì nhỉ?

Tuân Diệu Lăng thở dài thườn thượt.

Tuy hai đạo kiếm ý hộ thân của Yến Anh sư bá chưa bị kích hoạt, nghĩa là nàng chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cái chốn cấm linh này thật sự quá phiền toái.

Đối với tu sĩ quen dùng linh lực, ở đây chẳng khác nào cá mắc cạn.

Nàng quay lại đường cũ tìm kiếm.

May mắn nhặt lại được linh kiếm đang nằm ảm đạm trên mặt đất.

Sau đó, nàng thấy Hám Thiên Túng đang dựa tường thở dốc giữa đống hỗn độn.

"Hám đạo hữu, ngươi không sao chứ?"

Hám Thiên Túng lấm lem tro bụi, vạt áo dính máu, trông vô cùng chật vật.

"... Không sao." Hắn nghiến răng chịu đau, "Vừa rồi không biết tại sao con quỷ kia lại bỏ chạy."

Rõ ràng hắn đang bị áp đảo, rễ cây suýt bao vây kín mít. Trong khoảnh khắc sinh tử, hắn thoáng thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên giữa biển lửa —— đó tuyệt đối không phải ánh lửa, mà là một thứ gì đó sắc bén hơn nhiều.

Hắn không nhìn rõ. Chỉ cảm thấy như kiếm quang.

Sau đó là tiếng hét kinh hãi của con quỷ, rồi nó bỏ chạy.

Nhặt lại được cái mạng, hắn còn tưởng mình bị ảo giác.

Dù sao... lúc đó trong nhà này ngoài hắn ra làm gì còn ai sống?

Tuân Diệu Lăng đỡ hắn dậy.

Hám Thiên Túng nuốt vị m.á.u tanh trong miệng —— th·ương t·ích do đốt chân nguyên không nhẹ, nhưng trong Quỷ Vực cửu t.ử nhất sinh này, than vãn cũng chỉ làm nhụt chí. Hắn điều tức một lát rồi nói mình ổn.

Tuân Diệu Lăng biết thừa hắn không ổn.

"Đáng tiếc ta không thể chữa thương cho ngươi." Nàng cau mày, "Nơi này không dùng được linh lực, lại nhiều âm sát khí..."

Đột nhiên, mắt nàng sáng lên: "Cấm linh, quỷ quái hoành hành, âm dương mất cân bằng. Theo lẽ thường, Quỷ Vực này phải lan rộng ra bên ngoài ngay khi xuất hiện. Nhưng lạ ở chỗ, đến tận khi chúng ta vào đây, phạm vi của nó vẫn chỉ gói gọn dưới chân núi Ngu Sơn..."

"Hẳn là có thứ gì đó đang kìm hãm đám quỷ vật này." Hám Thiên Túng tiếp lời.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đồng thuận: "Có uẩn khúc."

Thứ gì đang hạn chế sự bành trướng của Quỷ Vực? Đó có thể là chìa khóa để rời khỏi đây.

Hoặc ít nhất, làm rõ điều này sẽ tăng cơ hội sống sót cho họ.

Nghĩ đến đây, Tuân Diệu Lăng kể lại chuyện cái xác tu sĩ Huyền Hoàng Tông.

Hám Thiên Túng thở dài, hắn đã dự đoán trước điều này.

Hai người đến bên giường. Hám Thiên Túng xác nhận dựa trên hoa văn bội kiếm, người c·hết đúng là Quách Thặng.

Cái c·hết của hắn không yên bình, b·ị h·út cạn tinh khí mà c·hết.

Tinh khí của tu sĩ Kim Đan dồi dào hơn người thường gấp bội, đủ cho quỷ ngàn năm no nê mấy ngày.

Hám Thiên Túng nhìn quanh, nhíu mày: "Hồn phách của hắn đâu?"

Tuân Diệu Lăng sờ cằm: "Quỷ Vực này sát khí tràn ngập, hắn c·hết ở đây... lẽ ra phải hóa thành lệ quỷ ngay tại chỗ mới đúng. Thần hồn Kim Đan hóa quỷ, ít nhất cũng đ.á.n.h ngang ngửa với con 'Tuy Tuy' lúc nãy. Tại sao căn nhà này lại yên ắng thế này?"

Đây là Quỷ Vực khép kín. Sống không thoát được, c·hết thành quỷ cũng khó thoát.

Vậy hồn phách Quách Thặng đi đâu?

Tuân Diệu Lăng sầm mặt: "Chẳng lẽ cái Quỷ Vực rách nát này chỉ nhận dân bản địa? Người ngoài vào đây c·hết cũng không được phép hóa quỷ?"

Nếu vậy... đối với tu sĩ, nơi này đúng là địa ngục trần gian.

Họ như những hộp đồ ăn di động cho lũ quỷ đói. Bị hút cạn tinh khí, thậm chí hồn phách cũng b·ị b·ắt đi, tước đoạt cả cơ hội phản kháng cuối cùng.

Quỷ Vực bình thường có thế này không?

... Chắc chắn có kẻ giở trò sau lưng.

Càng hiểu rõ sự nguy hiểm, họ càng thấy quyết định vào đây quá vội vàng.

Nhưng đã đến rồi thì phải đi tiếp.

Hai người lục soát căn nhà gỗ. Dựa vào chăn màn, bát đĩa mốc meo, có thể thấy nơi này từng có hai cha con thợ săn sinh sống.

Chỉ là, "phụ thân" trong miệng Cát Tuy vẫn bặt vô âm tín.

Họ rời khỏi nhà gỗ, đi về hướng "Mộ Lạc Thành" mà Tuy Tuy đã nhắc đến.

Sau một hồi bôn ba đường núi, họ ra khỏi rừng.

Từ xa nhìn lại, dưới chân núi ánh đèn rực rỡ như sao sa, phồn hoa náo nhiệt. Nhưng xung quanh thành trì lại tĩnh mịch đen tối, như bị sương đen bao phủ, càng làm nổi bật sự quỷ dị và lạc lõng của tòa thành này.

Tuân Diệu Lăng và Hám Thiên Túng nhìn nhau, quyết định mạo hiểm vào thành.

Vừa bước qua cổng thành, không khí lễ hội ập vào mặt ——

Dường như họ đang ăn mừng một lễ tế nào đó.

Cây cối trong thành rợp bóng, treo đầy đèn lồng. Ngàn vạn ngọn đèn hội tụ thành biển ánh sáng, trang hoàng tòa thành đẹp như mộng ảo.