Thực ra Côn Luân Kính là một pháp khí cực kỳ nghịch thiên. Nó có thể dệt ảo cảnh, hút hồn phách tu sĩ — cái này là để thỏa mãn sở thích cá nhân của Nguyệt Thần, không bàn tới. Nhưng tác dụng lớn nhất của nó, cũng là quy tắc đặc thù mà "Nguyệt Thần" nắm giữ, chính là "Quan Thế" (nhìn thấu thế gian).
Tất cả thông tin mà nó bắt được đều sẽ được Côn Luân Kính ghi lại. Ngay cả khi Côn Luân Kính đang ngủ say, quá trình ghi chép này cũng không dừng lại.
Quả thực là một cái máy giám sát gian lận siêu cấp. Thảo nào Ma tộc ban đầu lại kiên trì muốn đưa thứ này đến tay Lâm Nghiêu.
Tuân Diệu Lăng nóng lòng sắp xếp lại những thông tin hiện có, rồi báo cho Tạ Chước và Chung Giảo.
Tạ Chước thì đã sớm biết phần lớn nội tình. Nhưng A Giảo... sau khi nghe xong những tin tức này, đầu óc nàng như muốn đình trệ, cả người rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Nàng run run giơ tay chỉ vào mình, lắp bắp: "Muội... Gia đình muội... là đến từ Tố Quang thành? Hơn nữa còn có thể là di dân thuộc thế lực của Thần Hoàng sao?"
"Chính xác mà nói, là muội." Tuân Diệu Lăng nắm tay nàng trấn an, "Rốt cuộc, người có cảm ứng với Ly Tinh, khiến bức cổ họa hiện ra chân dung, đều là muội. Đổi thành người khác chưa chắc đã có hiệu quả này. Huống chi, nhà muội hiện tại cũng coi như chỉ còn lại mình muội..."
Chung thị trước kia, ngoại trừ nàng ra thì thực sự đã lụi bại.
Đại ca của nàng, Trình Tư Niên, bị Ma Quân rút linh căn, giờ đã hoàn toàn trở thành phàm nhân, bệnh tình không chữa khỏi, còn phải chịu sự giám sát của Tiên Minh. Còn Trình Tuyên và Trình Xu, hai người bị lưu đày đến Hoang Vực làm khổ sai, không biết có sống nổi để trở ra hay không. Nếu bọn họ là tu sĩ, thọ mệnh dài lâu thì còn có cơ hội, tiếc là cả hai đều chẳng có tu vi gì, nên thật khó nói trước.
Năm xưa Chung phu nhân quả quyết phó thác gia sản cho A Giảo, thật sự là nhìn xa trông rộng.
Tuân Diệu Lăng cho A Giảo chút thời gian để tiêu hóa thông tin.
Chung Giảo thông tuệ hơn người, tự nhiên sẽ không thắc mắc tại sao Tuân Diệu Lăng lại nói hết cho nàng biết — thứ nhất, bản thân nàng cũng là người trong cuộc; thứ hai, hiện tại nếu tiếp tục giấu giếm thì tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuân Diệu Lăng nói: "A Giảo, ta muốn muội đi cùng ta đến Huyền Uyên Tế Đàn một chuyến. Chỉ có như vậy mới có cơ hội tìm ra vị trí của Tố Quang thành."
Dưới ánh mắt ấm áp và kiên định của sư tỷ, Chung Giảo theo bản năng gật đầu, bàn tay nắm lấy tay Tuân Diệu Lăng càng chặt hơn.
Trên đời này, người nàng tin tưởng nhất ngoài sư tôn ra chính là Tuân Diệu Lăng. Sư tôn có ơn tái tạo, còn Tuân sư tỷ là người dẫn nàng bước vào thế giới mới.
"Được." Nàng đồng ý, giọng nói tuy có chút run rẩy nhưng vẫn chắc chắn, như chú chim non chưa đủ lông đủ cánh kêu khẽ trong mưa, đôi mắt sáng lên: "Sư tỷ bảo muội làm gì, muội sẽ làm cái đó."
Tạ Chước: "......"
Tạ Chước thở dài: "Này, đừng vội. Các ngươi có biết Huyền Uyên Tế Đàn rốt cuộc nằm ở đâu không?"
Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, không hiểu lắm: "Chẳng phải ở trong biển sao? Trên bản đồ đã đ.á.n.h dấu rồi mà."
Tạ Chước cười khẽ: "Chính xác mà nói, là nằm trong biển của Thương Minh Quân." Hắn đặt cuốn sách cổ xuống, lấy từ túi trữ vật ra một tấm bản đồ khác, khoanh tròn một vùng cho các nàng xem, "Đây. Từ chỗ này đến chỗ này... đều là lãnh địa riêng của Hải tộc Yêu Quân - Thương Minh Quân. Mà địa điểm các ngươi muốn đến, vừa vặn nằm ở đây —"
Tuy không phải ngay trung tâm lãnh địa, nhưng cũng chẳng phải vùng rìa. Tùy tiện xâm nhập, khả năng cao sẽ bị coi là kẻ có ý đồ xấu và bị xử lý.
Tuân Diệu Lăng bất bình: "...Tên Thương Minh Quân này có phải quá bá đạo không? Phạm vi lãnh địa lớn như vậy, sao hắn không nhận luôn cả vùng biển này là do nhà hắn mở đi?"
Tạ Chước: "Cũng gần như thế rồi. Hiện giờ thế gian không còn Chân Long, Thương Minh Quân là con Giao Long duy nhất, giàu có khắp bốn biển. Hắn lại là vua của Hải tộc, nói vùng biển này là nhà hắn mở cũng chẳng sai."
Chung Giảo rụt rè giơ tay: "Có lẽ chúng ta có thể thương lượng với Thương Minh Quân..."
"Khó." Tạ Chước lắc đầu, "Trong các tộc Yêu, Hải tộc là bá đạo nhất. Lấy ví dụ, quy tắc ngầm của Hải tộc là: chỉ cần thuyền bè gặp nạn, hàng hóa chìm xuống biển mà không được vớt lên ngay, rơi xuống đáy biển thì Hải tộc mặc nhiên coi đó là tài sản của họ. Dù sau đó có người đến vớt hay đòi lại, bọn họ cũng sẽ giả điếc làm ngơ."
Thực ra điều này cũng tạm chấp nhận được. Dù sao cũng chẳng ai rảnh rỗi ném bảo vật xuống biển, đa số là vứt rác. Hải tộc dù có cố ý ngăn cản cũng không thể cấm tuyệt đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếp đó, Tạ Chước lại than vãn: "Huống chi, chúng ta và Thương Minh Quân còn có thù cũ."
Chuyện này Tuân Diệu Lăng cũng biết.
Truyền thuyết kể rằng Đông Thần Đạo Quân từng giao chiến với Thương Minh Quân, thắng trận nhưng lại lỡ tay bẻ gãy một cái sừng của người ta.
Tuân Diệu Lăng: "Thế nên con mới nói, sư tổ năm đó tại sao cứ phải bẻ gãy sừng người ta chứ. Đối với loài rồng thì việc này quá tàn nhẫn rồi."
Tạ Chước ho nhẹ hai tiếng: "Đó đều là tai nạn. Tục ngữ có câu đao kiếm không có mắt mà. Có điều, gãy sừng đối với rồng quả thực là mối nhục nhã tột cùng..."
Ba người đều trầm mặc.
Một lát sau, Tuân Diệu Lăng hít sâu một hơi, nắm chặt Tức Tâm Kiếm, "xoẹt" một tiếng rút ra nửa thanh kiếm sáng loáng: "Nói đi nói lại, tu vi của Thương Minh Quân thế nào?"
"...Con muốn đ.á.n.h một trận với hắn cũng không phải không được. Nhưng mấy ngày nữa là Hải Thị rồi. Khiêu khích Thương Minh Quân vào ngày đặc biệt như thế ảnh hưởng không tốt đâu."
"Khiêu khích cái gì? Đây là ta quang minh chính đại khiêu chiến. Dù sao cũng là vua của Hải tộc, ta sẽ hạ chiến thư trị trọng mời hắn, tôn trọng ý kiến đối phương. Chừng nào hắn đồng ý, ta mới đánh. Đánh thắng rồi thì dễ nói chuyện hơn chứ?"
"Nhỡ hắn không ứng chiến thì sao?"
"Hắn sẽ không từ chối đâu. Tức Tâm Kiếm vừa sáng lên, nỗi nhục gãy sừng lại hiện về ngay trước mắt. Chẳng lẽ hắn không có chút ý định nào muốn rửa mối nhục xưa sao?"
Tuy nhiên.
Hai ngày sau.
"— Quy Tàng Tông gửi thư tới?"
Trong Bối Khuyết Châu Cung, Thương Minh Quân ngồi ngay ngắn trên vương tọa. Trên đầu hắn chỉ còn một chiếc sừng màu lam nhạt, tóc đen như mây trôi buông xõa sau lưng, càng làm tôn lên vẻ thanh lãnh nơi mặt mày, ánh mắt lạnh lùng vô tình tựa băng giá:
"Xé đi, vứt ra ngoài cho cá ăn."
Sứ giả Hải tộc đứng bên dưới: "......"
Sứ giả thở dài, tận tình khuyên bảo: "Quân thượng, Quy Tàng Tông dù sao cũng là đại tông môn của Tiên môn..."
Thư Sách
Thương Minh Quân nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: "Vậy ngươi đọc ta nghe thử xem."
"Vâng. Tạ trưởng lão của Quy Tàng Tông gửi thư, muốn thỉnh cầu ngài mở cửa lãnh địa..."
"Dừng." Mới nghe được một nửa, Thương Minh Quân trên vương tọa đã cắt ngang, "Nằm mơ. Nói cho cái tên họ Tạ kia biết, muốn vào lãnh địa của ta, kiếp sau đi."
Sứ giả sớm đoán được kết quả này. Vì thế chỉ có thể khổ sở móc ra một phong thư khác.
Thương Minh Quân: "Còn nữa à?"
Sứ giả: "Là thế này. Người bên Quy Tàng Tông nói, nếu lá thư thỉnh cầu đầu tiên bị bác bỏ, thì hãy đọc tiếp lá thư thứ hai."