Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 204: Lời hứa long lân & Sự thật được phơi bày



 

"Mặt dày mày dạn, bọn họ có biết xấu hổ không hả?"

 

"Quân thượng, thật ra cũng không phải vậy. Lá thư thứ hai này là chiến thư — Tuân trưởng lão của Quy Tàng Tông hẹn ngài một trận chiến bên bờ biển... Nhất quyết thắng bại!"

 

Thương Minh Quân: "?"

 

"Tuân trưởng lão nào? Quy Tàng Tông có trưởng lão họ Tuân sao?"

 

"Là thân truyền đệ t.ử của Tạ trưởng lão, Tuân Diệu Lăng, tu sĩ trẻ tuổi nhất trên Thiên Bảng. Nàng ấy năm nay vừa mới được thăng chức trưởng lão."

 

Thương Minh Quân: "............"

 

Hắn suýt thì tức cười!

 

Giữa hắn và Tuân Diệu Lăng có thể nói là chẳng có quan hệ gì. Cùng lắm là sư tổ nàng ta có mối thù bẻ sừng với hắn. Hắn còn chưa chủ động tìm tới cửa tính sổ, cái con nhóc này đảo lại còn ngông cuồng hăng hái gớm!

 

Chẳng lẽ nó coi hắn là đơn vị đo lường chiến lực, muốn biết khoảng cách giữa mình và Đông Thần Đạo Quân còn bao xa? Hay coi lãnh địa Hải tộc của hắn là thánh địa để đến check-in phá quán?

 

Hay cho cái tên Tuân Diệu Lăng... Không hổ là đồ tôn của Tạ Hành Tuyết, quả thực cũng có bệnh y như hắn ta!!

 

 

 

 

Không ngoài dự đoán, Tuân Diệu Lăng rất nhanh nhận được thiệp hồi âm của Thương Minh Quân.

Chung Giảo vẫn còn cảm giác không thực, mọi chuyện thuận lợi đến mức nàng thấy khó tin. Nàng tò mò hỏi: "Sư tỷ, trong thiệp viết gì thế?"

Tuân Diệu Lăng vừa mở thiệp ra, liền thấy ánh sáng lóe lên, một vật lấp lánh rơi từ trong thiệp xuống lòng bàn tay nàng. Nhìn kỹ, đó là một chiếc vảy màu ngân lam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xúc cảm lạnh lẽo, trong suốt đến cực điểm, những đốm sáng nhạt từ sâu trong vảy nổi lên, lặng lẽ bơi lội giữa những vân sóng biển.

Tuân Diệu Lăng: "...Đây là?"

Tạ Chước vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, "tách" một cái xòe quạt ra che mặt mình lại:

"Đó là long lân của Thương Minh Quân."

Tuân Diệu Lăng hơi chần chừ: "Hắn cũng khách sáo quá nhỉ. Chỉ là hẹn đ.á.n.h nhau một trận thôi mà, có cần nhiệt tình thế không?"

Tạ Chước thở dài thườn thượt, thái dương giật giật: "Đây là truyền thống của Long tộc. Kẻ đưa ra lời mời quyết đấu sinh t.ử sẽ tặng long lân làm vật làm chứng. Nếu con thắng, hắn sẽ đáp ứng con một điều kiện. Nhưng cái giá phải trả không nhỏ — theo quy tắc, trong quá trình quyết đấu, hắn có quyền lấy mạng con."

Tuân Diệu Lăng thấy khó hiểu: "Sao lại nâng tầm lên thành quyết đấu sinh t.ử rồi? Có cần khoa trương vậy không?"

Thư Sách

"Với tính cách của Thương Minh Quân, hắn tuyệt đối sẽ không để con được như ý. Hắn biết chúng ta muốn vào lãnh địa của hắn, tức là đang có cầu với hắn... Dù việc này có thể đạt được qua con đường khác, hắn cũng sẽ trăm phương ngàn kế ngáng chân con. Đây chính là dương mưu của hắn: Hoặc con nhận lấy long lân, đối mặt với quyết đấu sinh tử; hoặc đừng hòng bước vào địa bàn của hắn nửa bước."

Nói xong, Tạ Chước dùng cán quạt gõ gõ vào giữa trán mình: "Là ta sơ suất. Không nên gửi lá thư đầu tiên kia, ý đồ khuyên hắn cho chúng ta đi qua. Kết quả ngược lại biến thành lợi thế để hắn nắm thóp chúng ta..."

Với phong cách thường ngày của Tạ Chước, lẽ ra không nên phạm phải sai lầm như vậy. Nhưng điều này cũng cho thấy, Tạ Chước thực ra khá kính trọng nhân phẩm — à không, yêu phẩm của Thương Minh Quân, nên mới chọn cách nói thật, không lừa gạt đối phương. Đương nhiên, còn một khả năng nữa là năm xưa Tạ Hành Tuyết bẻ gãy sừng rồng của người ta quá đáng thật, khiến Tạ Chước cảm thấy áy náy với Thương Minh Quân, không thể thong dong được.

Tạ Chước trầm mặc một lát rồi hỏi: "Trong thiệp viết gì?"

"Có hai tờ giấy." Tuân Diệu Lăng cúi đầu xem, lẩm bẩm, "Một tờ lời lẽ khá nghiêm túc, nói rằng Long Quân của họ đã đồng ý lời khiêu chiến của con."

Tiếp đó, nàng lật tờ tiếp theo, giọng điệu khựng lại một chút: "Tờ còn lại, chắc là thư tay của Thương Minh Quân — hắn bảo con rửa sạch cổ chờ c.h.ế.t."

Tạ Chước: "............"

"Thôi được rồi." Hắn nói với vẻ c.h.ế.t lặng, "Khi nào đ.á.n.h thật, con kiềm chế chút, đừng hạ độc thủ với hắn. Dù sao quan hệ giữa Quy Tàng Tông và Hải tộc vẫn không tệ. Nếu hắn vẫn không phục, cùng lắm thì ta với con cùng đi, để hắn đ.á.n.h ta vài chiêu cho hả giận."

Chung Giảo nghẹn lời. Rõ ràng là một chuyến đi chơi Hải Thị nhẹ nhàng, tại sao lại biến thành quyết đấu sinh t.ử với Thương Minh Quân một cách khó hiểu như vậy? Hơn nữa tại sao Tạ sư thúc lại mặc định Tuân sư tỷ thật sự có thể đ.á.n.h thắng vị Yêu Quân đó chứ? Ngay cả Tuân sư tỷ cũng giữ thái độ vân đạm phong khinh —

"A Giảo, đừng sợ, muội cứ coi như đi Hải Thị chơi một chuyến. Chuyện của Thương Minh Quân ta và sư phụ sẽ giải quyết."

Chung Giảo lắc đầu như trống bỏi.

"Sư tỷ, muội đi cùng tỷ gặp Thương Minh Quân."

Dù sao nàng cũng là y tu, lỡ có chuyện gì xảy ra thì còn cứu chữa kịp thời chứ!

Cứ thế, chuyến đi vốn chỉ dành cho vài đệ t.ử thân truyền rủ nhau du ngoạn Hải Thị, kết quả lại "nhét" thêm Tạ Chước vào đội ngũ. Ngày thường mấy đệ t.ử tụ tập với nhau cười đùa không ra thể thống gì, nhưng có trưởng bối ở đó thì không dám quá phóng túng.

Trên linh thuyền hướng về Hải Thị, Thương Hữu Kỳ và Lâm Nghiêu mấy lần ném ánh mắt đầy ẩn ý về phía Tuân Diệu Lăng, chờ nàng giải thích.

Nói là mọi người cùng đi chơi, sao lại mang cả sư tôn theo thế này?

Tuân Diệu Lăng: "Sư phụ ta chỉ là ngẫu hứng thôi..."

"A Lăng." Thương Hữu Kỳ mỉm cười, trên mặt viết rõ bốn chữ 'Ta không dễ lừa', "Tạ sư thúc xưa nay nổi tiếng ru rú trong nhà (trạch ở động phủ không chịu ló mặt), điểm này cả muội và ta đều rõ hơn ai hết. Nếu không phải có lệnh của tông môn, người cũng hiếm khi ra ngoài (chỉ thiếu nước treo biển 'Không có công vụ miễn làm phiền' trước cửa động phủ). Lần này đột nhiên đi theo chúng ta, rốt cuộc là vì cớ gì?"

Tuân Diệu Lăng: "."

Chuyện hẹn đ.á.n.h nhau với Thương Minh Quân, đằng nào tới địa bàn Hải tộc cũng không giấu được, chi bằng nói thẳng cho mọi người chuẩn bị tâm lý.