"Chỉ cần trở lại Thiên Lang tộc, ngài sẽ trở thành Yêu Quân đời kế tiếp danh chính ngôn thuận!"
Thiếu Ngu lạnh lùng đáp trả: "Ngươi nghĩ ta hiếm lạ cái vị trí đó sao?"
"Đây là sứ mệnh và trách nhiệm của ngài." Thương Lẫm vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đôi mắt xanh thẫm càng thêm rực sáng, "Biết bao tộc nhân Thiên Lang tôn ngài một tiếng Thiếu chủ, không chỉ vì dòng m.á.u chảy trong người ngài, mà còn vì gánh nặng mà không ai khác ngoài ngài có thể gánh vác."
Thiếu Ngu: "...... Ha."
Hắn không nhịn được mà bật cười khẽ. Nhưng tiếng cười ấy tràn ngập sự hoang đường và châm biếm.
"Chuyện theo các ngươi về làm Yêu Quân, tạm thời không bàn tới." Đột ngột, Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thương Lẫm, đôi mắt nhiễm màu xanh lam như biển cả, khuôn mặt tuấn nhã vốn nhu hòa bỗng trở nên lạnh lùng, yêu dị, giọng điệu hắn đanh thép: "Nhưng cái gọi là truyền thừa của Thiên Lang tộc kia — ta muốn ngươi giao cho ta."
Thương Lẫm ngẩn ra vì kinh ngạc, sau đó chậm rãi nhíu mày.
Hắn đứng thẳng dậy, giằng co với Thiếu Ngu.
Trong chốc lát, yêu lực của hắn cuồn cuộn dâng lên, xông thẳng lên trời cao rồi rũ xuống, hóa thành một cơn lốc xoáy màu xám bao bọc lấy hai người. Bên tai ẩn ẩn có tiếng gió sấm gầm thét, mang đến cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt.
"Thiếu chủ, ngài có phải hơi quá tham lam rồi không?"
Thương Lẫm bất đắc dĩ thở dài một hơi thật sâu.
"Thôi được. Ta đã sớm đoán trước sẽ có ngày này... Mong ngài thứ lỗi, hôm nay ta bắt buộc phải đưa ngài về tộc!"
Lời còn chưa dứt, sương xám quanh người Thương Lẫm ngưng tụ thành xiềng xích, lao thẳng về phía Thiếu Ngu.
Đúng lúc đó, chân trời chợt lóe lên một đạo hàn quang — một luồng kiếm khí màu sương tuyết từ chín tầng trời giáng xuống, mạnh mẽ chẻ đôi cơn lốc xoáy màu xám che trời kia. Kiếm khí trong trẻo ầm ầm rơi xuống đất, chấn động khiến đá vụn và bụi bặm xung quanh bay tứ tung.
"Nói lại lần nữa xem, ngươi muốn mang ai đi?"
Giọng nữ thanh lãnh vang lên, từng chữ như đóng băng.
Thương Lẫm theo bản năng lùi lại, kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một thiếu nữ đạp không mà đứng, trường kiếm như tuyết. Dưới lưỡi kiếm của nàng, yêu khí đều tan tác.
Quan trọng hơn là, sau lưng nàng còn có từng mảnh băng sương ngưng tụ, tựa như ngàn vạn ngôi sao lạnh lẽo đang vận sức chờ phát động —
Sát ý như có như không lan tỏa ra.
Giống như gió lạnh cuối thu lướt qua ngọn tóc, bông tuyết mỏng đêm đông chạm vào da thịt. Tưởng chừng là sự đe dọa nhẹ nhàng, nhưng thực chất có thể tước đoạt mạng sống trong nháy mắt.
Sống lưng Thương Lẫm lạnh toát. Hắn nhanh chóng thu lại vẻ kinh ngạc trong đáy mắt, dồn khí xuống đan điền, hô lớn:
"Uẩn Ngọc Chân nhân, xin hãy dừng tay!!"
Tuân Diệu Lăng còn chưa kịp ra tay đã nghe đối phương kêu dừng: "...?"
"Chân nhân, tại hạ là Nhiếp chính trưởng lão của Thiên Lang tộc, Thương Lẫm." Đối phương đứng dậy nhìn về phía Tuân Diệu Lăng, thái độ tuy cung kính nhưng khí thế vẫn không hề lép vế, "Thiếu chủ mang trong mình huyết mạch Yêu Quân, lần này nghênh đón ngài ấy quy vị là chuyện hệ trọng sống còn của Thiên Lang tộc ta, tình thế bắt buộc. Mong Chân nhân đừng vì khí phách nhất thời mà can thiệp vào nội chính tộc ta, phá hỏng quy tắc giữa hai giới Nhân - Yêu."
Hèn chi Thương Lẫm dám trực tiếp bảo Tuân Diệu Lăng dừng tay. Can thiệp nội chính Thiên Lang tộc? Đúng là chụp cho nàng cái mũ to thật.
Tuân Diệu Lăng khẽ nhướng mày: "Chuyện nội bộ Thiên Lang tộc các ngươi thế nào, ta một chút cũng không có hứng thú." Nàng nhấn mạnh hai chữ "một chút", "Nhưng muốn bắt đệ t.ử Quy Tàng Tông ngay trước mặt ta, ta chỉ có thể nói: Nằm mơ giữa ban ngày."
Phía sau nàng, Thiếu Ngu đáp xuống đất, hai tay chống xuống, ho khan vài tiếng. Sau đó hắn vội vàng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tuân Diệu Lăng đầy ngưỡng mộ, thì thầm một cách an tâm: "Tỷ tỷ..."
Ngay khi phát hiện kẻ theo dõi mình đúng là người Thiên Lang tộc, Thiếu Ngu đã dùng bùa chú truyền tin về tông môn. Không ngờ viện binh tới nhanh như vậy, hơn nữa còn là Tuân Diệu Lăng đích thân tới.
"Thiếu Ngu, đệ cử động được không?"
"Được ạ." Thiếu Ngu hít nhẹ một hơi, đứng dậy, "Đệ không bị thương."
"Vậy là tốt rồi, đệ đứng sang một bên trước đi, để ta xử lý chút chuyện."
Thương Lẫm nghi ngờ sâu sắc rằng cái thứ cần "xử lý" trong miệng Tuân Diệu Lăng chính là hắn.
Danh tiếng của Tuân Diệu Lăng, dù ở trong giới Yêu tộc cũng như sấm bên tai. Nàng vừa xuất hiện, Thương Lẫm liền biết hôm nay e là không thể dễ dàng mang Thiếu chủ đi được.
Thương Lẫm hít sâu một hơi, đồng t.ử co rút thành một đường dọc, đôi tai sói đen dựng đứng, cái đuôi khổng lồ phá rách y phục, trán dần hiện ra hai đường yêu văn hình trăng lưỡi liềm màu tím đậm.
Hắn quát lớn một tiếng, nghe như tiếng thú gầm:
"Uẩn Ngọc Chân nhân, chuyện truyền thừa Yêu Quân không phải chuyện nhỏ! Hôm nay ngươi cản ta, quả thực muốn đối đầu với cả hệ Thiên Lang tộc ta sao?!"
Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn đối đầu trực diện với Tuân Diệu Lăng. Hắn không tin Tuân Diệu Lăng thân là trưởng lão Quy Tàng Tông mà lại không màng đại cục, không tiếc đối địch với Thiên Lang tộc để khăng khăng làm theo ý mình, sinh t.ử quyết đấu với hắn!
Thế nhưng, hắn không ngờ mình chỉ nhận lại một tiếng cười nhạt của Tuân Diệu Lăng:
"Hư trương thanh thế."
Thương Lẫm trưởng lão: "............"
Tuy rằng hắn đúng là có chút hư trương thanh thế thật, nhưng vạch trần không lưu tình như vậy thì có quá đáng lắm không?
Tuân Diệu Lăng tiếp lời: "Ngươi ở đó gào thét nửa ngày, thật sự dám xông lên sống mái với ta sao?"
Thương Lẫm giật giật khóe mắt, nén giận nói: "Chân nhân, ngươi dùng từ sai rồi. Phải là 'ngươi c.h.ế.t ta vong' mới đúng."
Tuân Diệu Lăng cười như không cười: "Ta đâu có dùng sai từ. Trận chiến giữa ta và ngươi, chẳng phải chỉ có kết cục ngươi c.h.ế.t ta sống thôi sao? Hay là Thương Lẫm trưởng lão trong thời gian ngắn ngủi này đã tìm được linh đan diệu d.ư.ợ.c gì chữa khỏi vết thương cũ trên người rồi?"
Theo mật báo từ Thanh Tuế Quân, khi Thương Lẫm bình định phản loạn đã gặp vô vàn nguy hiểm. Trong đó có một trưởng lão tộc sói tên là Sương Thú, dũng mãnh vô cùng. Hai người hóa thành hình sói ác chiến ba ngày ba đêm. Cuối cùng Sương Thú tuy bại trận, nhưng trước khi c.h.ế.t đã kịp giáng cho Thương Lẫm một đòn trọng thương, khiến hắn đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Đương nhiên, những tin tức này không thể do chính Thiên Lang tộc truyền ra. Tất cả đều là do đám tinh quái cỏ cây đã khai linh trí trong lãnh địa Thiên Lang tộc "buôn chuyện" mà lộ ra.
Dù Thiên Lang tộc phong tỏa lãnh địa, mấy năm nay không giao tiếp với bên ngoài, nhưng bọn họ sống trong lãnh địa thì không thể không có hoa cỏ cây cối, cũng không thể hoàn toàn che mắt được tai mắt của Thanh Tuế Quân. Tương tự, chim chóc di cư qua lãnh địa cũng sẽ mang tin tức về cho Sính Phong Quân - kẻ đứng đầu bách điểu. Về mặt này, Thiên Lang tộc quả thực chịu thiệt thòi lớn.
Vì thế, bất tri bất giác, khi Thương Lẫm còn chưa kịp lộ diện, lai lịch và tình trạng hiện tại của hắn đã bị điều tra sạch sành sanh.
Thương Lẫm trưởng lão: "......"
Hắn đau đầu muốn nứt ra. Là kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào đã tung tin hắn trọng thương ra ngoài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta nói này vị trưởng lão kia, nếu chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, có lẽ vấn đề sẽ được giải quyết thuận lợi hơn đấy."
Tuân Diệu Lăng thoáng dịu giọng.
Sắc mặt Thương Lẫm trưởng lão hơi trầm xuống: "Thứ cho tại hạ nói thẳng, chúng ta còn gì để nói nữa? Dù sao ngài cũng sẽ không thả Thiếu chủ của chúng ta đi."
"Đây đâu phải vấn đề ta có muốn thả hay không?" Tuân Diệu Lăng thu kiếm vào vỏ, ôm kiếm trước ngực, "Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, chính bản thân Thiếu Ngu không muốn đi theo ngươi. Cho dù ngươi dùng cái 'Cuồng Chứng' gì đó để uy hiếp, nó cũng không muốn về Yêu Giới."
"Là một người ngoài cuộc, ta nói một câu công đạo. Nó về Yêu Giới chẳng lẽ sẽ có ngày lành sao? Với tu vi hiện tại của nó, liệu có ngồi vững trên ngôi vị Yêu Quân không? Bản thân nó chưa đủ mạnh, chỉ khi ngươi cúi đầu xưng thần với nó, nó mới được yên ổn. Vậy nếu nó hành xử không hợp ý ngươi, có phải ngươi lại định làm trái ý nguyện của nó để 'khuyên nhủ'? Kiểu khuyên nhủ này có khác gì uy h.i.ế.p đâu? — Ngươi đừng vội nhấn mạnh mình là trung thần. Ta thấy hành động của ngươi hôm nay chẳng phải đang ép buộc nó làm trái ý muốn đó sao?"
"......" Thương Lẫm nhất thời á khẩu không trả lời được.
"Hơn nữa, nó một bên không muốn làm Yêu Quân, một bên lại phải tu luyện cái truyền thừa vớ vẩn kia. Nhưng ngươi có thể đảm bảo sau hai trăm năm bị ngươi giày vò, Cuồng Chứng của nó sẽ không phát tác không?"
"............" Cái này càng không thể đảm bảo được.
Sắc mặt Thương Lẫm hoàn toàn tối sầm lại.
"Hiểu chưa? Nếu thực sự muốn tốt cho nó, ngươi không nên hấp tấp vội vàng bắt nó về như vậy. Quy Tàng Tông chúng ta còn có Từ Vũ Tôn giả danh tiếng lẫy lừng, ít nhất cũng phải để người xem qua xem có trị được không rồi mới kết luận chứ."
Tuy Tần sư bá không phải bác sĩ thú y, nhưng Thiếu Ngu dù sao cũng mang một nửa dòng m.á.u con người. Có thể đ.á.n.h cược một phen.
Tuân Diệu Lăng thấy Thương Lẫm đã bình tĩnh lại, bèn đáp xuống đất, đi đến bên cạnh Thiếu Ngu, ngước mắt nói: "Ta có một phương pháp vẹn cả đôi đường. Ngươi nghe thử xem sao?"
"...Chân nhân cứ nói thẳng."
"Thế này đi. Chi bằng ngươi truyền thụ bí pháp Thiên Lang cho Thiếu Ngu, sau này để nó vừa tu tiên vừa rèn luyện yêu lực. Trước tiên giải quyết vấn đề yêu lực bất ổn cấp bách hiện tại, đồng thời cũng tích lũy tiến độ để giải quyết Cuồng Chứng trong tương lai. Ngươi thấy thế nào?"
Thương Lẫm trưởng lão: Không thế nào cả!!
Người Quy Tàng Tông ai cũng mặt dày thế này sao? Thế này có khác gì "tay không bắt sói" đâu! Chẳng lẽ hắn vượt đường xa tới đây chỉ để dâng không một cái truyền thừa?
Nhưng cuối cùng, Thương Lẫm trưởng lão đành phải ngậm ngùi đồng ý điều kiện này.
Bởi vì hắn căn bản đ.á.n.h không lại Tuân Diệu Lăng... Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Sau một hồi "lấy lý lẽ phục người" của Tuân Diệu Lăng, lông mày Thương Lẫm trưởng lão đã nhíu chặt thành một nùi. Cuối cùng, hắn miễn cưỡng đồng ý giao ra truyền thừa của tộc Thiên Lang.
Sự việc coi như đã định, nhưng Thương Lẫm vẫn cứng cổ, nói vài câu "kẹp d.a.o giấu kiếm" mỉa mai Tuân Diệu Lăng:
"Chuyện truyền thừa Yêu Quân là cơ mật, chỉ có Thiếu chủ mới có tư cách xem toàn bộ. Tuân Chân nhân là người của Tiên môn, theo lý nên tránh mặt đi chứ nhỉ?"
Đáng tiếc, uy tín của Thiên Lang tộc trong mắt Tuân Diệu Lăng đã vỡ vụn. Cho dù bọn họ có nói hươu nói vượn gì, nàng cũng sẽ không tin tưởng đối phương thêm lần nào nữa.
Tuân Diệu Lăng mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhỡ đâu các ngươi thừa dịp ta tránh mặt, túm lấy Thiếu Ngu rồi chạy mất thì sao?"
Mặt Thương Lẫm đỏ bừng, bất chấp hình tượng nói: "Thiên Lang tộc ta chưa đến mức bỉ ổi như vậy! Ta đã hứa tạm thời không đưa Thiếu chủ về Yêu Giới thì nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không đổi ý."
Dù sao đó cũng là Thiếu chủ... Thương Lẫm không muốn kết mối thù không đội trời chung với Yêu Quân tương lai.
Một nỗi bi thương nồng đậm dâng lên trong đôi mắt Thương Lẫm. Dường như sương gió năm tháng trong nháy mắt ăn mòn hắn, khiến khuôn mặt uy nghiêm sắc bén kia dịu đi đôi chút, lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Thiếu chủ, xin ngài hãy tin ta. Dù ta làm gì cũng tuyệt đối không có ý hại ngài."
Trước Thiếu Ngu, hắn đã phò tá hai đời Yêu Quân.
Khiếu Nguyệt Quân là do hắn nhìn lớn lên. Từ lúc tập tễnh học đi đến khi hiệu lệnh bầy yêu, từng bước trưởng thành của Khiếu Nguyệt Quân đều khắc sâu trong ký ức Thương Lẫm. Hắn từng kiêu hãnh nhìn vị Yêu Quân hùng mạnh kia dẫn dắt tộc đàn đầy trách nhiệm, rồi lại trơ mắt nhìn ngài điêu tàn khi đang ở độ tuổi sung sức nhất. Mùi vị trong đó, dùng từ "tan nát cõi lòng" để hình dung cũng không quá đáng.
Nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra Thiếu Ngu và Khiếu Nguyệt Quân không giống nhau.
Khiếu Nguyệt Quân từ nhỏ đã sống trong bầy đàn, Thiên Lang tộc là nhà của ngài — đương nhiên xứng đáng để ngài dốc hết tâm sức. Nhưng Thiên Lang tộc đã cho Thiếu Ngu được gì?
Không có gì cả. Chỉ có sự đòi hỏi đơn phương mà thôi.
Thiếu chủ không muốn trở về Yêu Giới là điều đương nhiên. Thương Lẫm chua xót nghĩ, lẽ ra ngay từ đầu, dù phải mạo hiểm, hắn cũng nên đưa Thiếu Ngu về tộc che chở mới phải.
"...Thiếu chủ, ta sẽ truyền thụ bí pháp Thiên Lang cho ngài ngay đây. Nếu sau này có chỗ nào không hiểu, ngài có thể về tộc bất cứ lúc nào. Lãnh địa Thiên Lang tộc vĩnh viễn mở cửa đón chào ngài."
Thư Sách
Thái độ đột nhiên mềm mỏng của Thương Lẫm khiến Thiếu Ngu có chút lúng túng. Hắn mím môi, tránh ánh mắt đối phương.
Tuân Diệu Lăng đứng bên cạnh nhìn thái độ dịu dàng hiếm hoi của Thương Lẫm, cũng đưa ra sự nhượng bộ lớn nhất — nàng ôm kiếm lùi lại nửa bước, cố tình nhìn về phía dãy núi xanh ngắt phía xa, giả vờ như không thấy, không nghe bọn họ nói chuyện.
Thương Lẫm trưởng lão: "......" Một người to đùng thế kia còn đứng lù lù ở đó, thế mà gọi là tránh mặt à?!
Thôi kệ. Hắn bực bội phất tay áo.
Nói ra cũng thật bực mình. Danh dự của Thiên Lang tộc trong lòng Tuân Diệu Lăng đã tan tành mây khói, nhưng trong mắt Thương Lẫm, nàng vẫn là đối tượng đáng để gửi gắm. Thương Lẫm tin vào tính cách không dung thứ dù chỉ nửa hạt cát trong mắt của nàng, cũng tin vào sự quang minh lỗi lạc của nàng.
Huống chi...
Nhìn thấy vẻ mặt Thiếu Ngu lập tức trở nên lạnh nhạt sau khi Tuân Diệu Lăng đi xa, Thương Lẫm không nhịn được mà thái dương giật giật liên hồi.
Chỉ cần đối mặt với hắn, Thiếu chủ liền nói năng sắc bén như dao, câu nào cũng đầy gai góc, cả người toát ra vẻ uy vũ bất khuất kiên cường. Nhưng vừa thấy cái "sát thần" kia đến, Thiếu chủ lập tức thay đổi sắc mặt: Ánh mắt đưa tình, vẫy đuôi lấy lòng... Đợi "sát thần" kia đi rồi, Thiếu chủ lại quay về dáng vẻ khinh thường ngạo nghễ như cũ.