Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 210: Cáo đen hay cáo trắng?



Tốc độ biến sắc mặt của Thiếu Ngu cực nhanh, khiến Thương Lẫm nhìn mà cảm thấy ê răng vô cùng.

Chỉ thấy Thiếu Ngu lạnh lùng nói: "Truyền thừa đâu? Ngươi muốn dạy thì dạy mau, đừng có dây dưa lằng nhằng."

Thương Lẫm giơ tay, trong lòng bàn tay ấp ủ một quầng sáng đỏ tươi.

"Thiếu chủ, truyền thừa cần phải dùng yêu lực để tiếp nhận. Ngài vừa uống t.h.u.ố.c áp chế yêu huyết, giờ tiếp nhận truyền thừa có thể sẽ hơi đau đớn, mong ngài cố gắng nhẫn nhịn."

Thiếu Ngu gật đầu, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt điều tức.

Thương Lẫm quát khẽ một tiếng, vận khởi yêu lực. Quầng sáng trong lòng bàn tay hắn vỡ ra, hóa thành vô số đốm sáng đỏ đậm nhảy múa, như một dòng sông nhỏ lượn một vòng trên không trung rồi từ từ rót vào n.g.ự.c Thiếu Ngu.

Sống lưng Thiếu Ngu run lên bần bật, hắn nhíu mày, yêu tướng lập tức hiển lộ.

Đôi tai trắng, cái đuôi trắng... Chỉ là màu sắc so với lúc mới gặp dường như đã sẫm đi không ít, hơn nữa chóp tai và chóp đuôi còn loang lổ một tầng màu đen.

Thương Lẫm chấn động, suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh. Yêu lực quanh người hắn d.a.o động mạnh trong giây lát, Tuân Diệu Lăng nhạy bén nhận ra, còn tưởng truyền thừa xảy ra sự cố gì, vội vàng quay lại xem xét.

Mọi chuyện vẫn suôn sẻ mà?

Điểm bất thường duy nhất có lẽ là Thương Lẫm đang nhìn chằm chằm tai và đuôi Thiếu Ngu như kẻ mộng du.

Tuân Diệu Lăng: "......"

À, ra là hắn cũng nhận ra Thiếu Ngu đang bị "đen hóa".

Nhưng người Thiên Lang tộc chẳng phải đều toàn thân đen sì sao? Thiếu Ngu thế này cũng coi như biến tướng hòa nhập cộng đồng rồi, có gì không tốt đâu. Nhưng ánh mắt của Thương Lẫm có phải hơi vi diệu quá không...?

"Thương Lẫm trưởng lão." Tuân Diệu Lăng gằn từng chữ, "Ngươi có gì bất mãn với Thiếu Ngu sao?"

"Hiểu lầm. Đều là hiểu lầm." Thương Lẫm đau đầu giải thích, "Trước đó ta thấy lông tóc Thiếu chủ toàn màu trắng, đây là trường hợp chưa từng có trong Thiên Lang tộc. Sợ ngài ấy về lãnh địa sẽ bị xa lánh, mấy năm nay ta vẫn luôn tuyên truyền trong tộc rằng Thiếu chủ mang huyết mạch trời ban ngàn năm có một, bộ lông trắng muốt như tuyết, là biểu tượng của sự tôn quý và điềm lành..."

Tuân Diệu Lăng: "."

Hiểu rồi, đây là tạo thế trước cho Thiếu Ngu trở về.

"Nhưng hiện tại lông tóc Thiếu Ngu đã chuyển đen. Vậy thì lời đồn trong nội bộ Thiên Lang tộc các ngươi phải cập nhật phiên bản mới rồi."

"Đúng là như vậy." Thương Lẫm mệt mỏi đáp. Nhưng cứ sửa đi sửa lại thế này chỉ tổ làm tiêu hao lòng tin của mọi người, đến lúc đó nói gì cũng giống như nói dối.

Tuân Diệu Lăng xua tay: "Ta thấy ngươi khoan hãy vội sửa miệng. Cứ nói hắn có màu lông đen trắng đan xen. Nhỡ đâu ngày nào đó hắn hoàn toàn biến thành đen tuyền, hoặc lại trở về trắng muốt, chẳng lẽ ngươi lại đi lấp l.i.ế.m tiếp? Theo ta thấy, ngươi về tộc cứ lờ đi, để lời đồn tự nhiên lắng xuống. Thời gian lâu rồi mọi người sẽ quên thôi. Dù sao Yêu Giới các ngươi thực lực là trên hết. Đen hay trắng căn bản không quan trọng."

Thương Lẫm há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại im lặng. Hắn đã từng này tuổi đầu rồi mà hôm nay không biết bị tiểu nha đầu này dạy dỗ bao nhiêu lần.

Nhưng thế gian này chẳng phải thực lực vi tôn sao?

Sau khi hoàn tất việc chuyển giao truyền thừa, Thương Lẫm cáo từ. Hắn hướng về phía vách núi tru lên một tiếng thê lương, rồi dẫn theo đám tộc nhân ủ rũ biến mất vào màn đêm.

Còn Thiếu Ngu, nhờ tiếp nhận truyền thừa mới, tu vi thế mà nhảy vọt lên Trúc Cơ đại viên mãn. Không hổ là song hệ thống bổ trợ, tốc độ tu luyện này nhanh như ngồi tên lửa.

Đến mức sáng sớm hôm sau, khi Lâm Nghiêu và Thương Hữu Kỳ mua sắm xong trở về khách điếm, cả hai đều bị tu vi của Thiếu Ngu dọa cho giật mình.

Lâm Nghiêu thảng thốt: "Ngươi thế mà đã Trúc Cơ đại viên mãn rồi?!"

Thiếu Ngu gật đầu. Do yêu lực tăng lên, dù hắn đã che giấu yêu tướng, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sắc xanh lam tươi sáng, mang theo cảm giác phi nhân loại nhàn nhạt.

"Ta cũng không ngờ tới." Hắn mỉm cười, "Tỷ tỷ lần này đã giúp một ân tình lớn. Nếu không có tỷ ấy, sao ta có thể thuận lợi lấy được truyền thừa trong tộc như vậy?"

Ánh mắt Lâm Nghiêu chuyển sang Tuân Diệu Lăng, hắn hắng giọng, đầy vẻ khát khao nói: "Cái đó... Tuân sư tỷ à, tỷ xem, tỷ có cách nào giúp đệ tăng cảnh giới nhanh chóng như vậy không?"

Tuân Diệu Lăng trầm tư một lát: "Chẳng phải đệ là chuyển thế của Vu tộc sao?"

"Đúng vậy."

Thư Sách

"Vu tộc là thượng cổ linh tộc, hẳn cũng có bộ công pháp tu luyện riêng. Đáng tiếc, đệ muốn biết thì chỉ có thể đi hỏi Ma tộc thôi."

"......"

Lâm Nghiêu đột nhiên cảm thấy cứ thành thật tu luyện từng bước một cũng chẳng có gì không tốt.

Các đệ t.ử Quy Tàng Tông tụ tập ăn sáng, mãi đến khi họ ăn xong, Tạ Chước mới từ phòng khách đi xuống.

"Ồ, náo nhiệt thế, đông đủ cả rồi à?" Hắn cười tủm tỉm nói.

Tạ Chước thay chiếc quạt xếp màu đen thường dùng bằng một chiếc quạt vỏ trai trắng muốt. Hắn gấp quạt lại, đặt lên bàn, cổ tay thò ra khỏi tay áo dài còn trắng ngần hơn cả vỏ sò. Hắn mỉm cười, ngồi đó tựa như bước ra từ một bức họa rực rỡ sắc màu, phong hoa tuyệt đại, khiến châu ngọc cũng phải lu mờ.

Tiểu nhị bưng lên cho hắn một bữa sáng cực kỳ thịnh soạn, bảy tám cái đĩa bày kín nửa cái bàn. Sau đó, tiểu nhị không tự chủ được nở nụ cười, hạ giọng ân cần: "Khách quan dùng từ từ nhé! Bữa sáng này chưởng quầy đặc biệt miễn phí cho ngài. Hoan nghênh ngài lần sau lại tới!"

Các đệ t.ử Quy Tàng Tông không được miễn phí: "......"

Tạ Chước thấy nhiều thành quen, lại nở nụ cười khiến tiểu nhị choáng váng đầu óc: "Vậy thay ta cảm ơn ông chủ của các ngươi nhé."

"Không có chi, không có chi." Tiểu nhị bê khay đi, lòng vui phơi phới.

Tạ Chước quay đầu quan tâm hỏi: "A Lăng à, con ăn no chưa, có muốn ăn thêm chút gì với sư phụ không?"

Tuân Diệu Lăng: "......"

Thực ra nàng định lát nữa sẽ đi đ.á.n.h nhau với Thương Minh Quân, bữa sáng không nên ăn quá no. Nhưng ông chủ khách điếm thiên vị quá, chuẩn bị cho Tạ Chước toàn những món mà khách khác chưa từng thấy. Vì thế Tuân Diệu Lăng cầm đũa lên. Dù sao nàng cũng là tu sĩ, chẳng lẽ lại bị một bữa sáng làm no đến mức nôn ra được, có ăn thì cứ ăn thôi.

"Vừa khéo, sư phụ, Hải Thị chúng con dạo cũng hòm hòm rồi, ăn sáng xong người đi cùng con tìm Thương Minh Quân nhé."

"Không vội. Đã giằng co với Thương Minh Quân rồi thì cứ để hắn chờ, mài bớt tính khí của hắn đi. Chúng ta đợi đến chính ngọ hãy đi. Hẹn đấu ở bờ biển, con cứ cầm long lân hô một tiếng, đảm bảo hắn hiện thân ngay."

Tuân Diệu Lăng: "......" Thương Minh Quân không vội nhưng nàng vội a! Hơn nữa lúc này mài giũa sự kiên nhẫn của đối thủ có thật sự hữu dụng không?

Cuối cùng, hai thầy trò cùng y tu Chung Giảo vẫn xuất hiện ở bờ biển đúng giờ hẹn.

Để tránh trận chiến gây sóng lớn làm hại người vô tội, Tuân Diệu Lăng và Thương Minh Quân chọn địa điểm quyết đấu tại một hòn đảo hoang.

Tuân Diệu Lăng giơ cao chiếc long lân, lớn tiếng nói: "Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng Tông, nhận lời mời đến đây, xin Thương Minh Quân chỉ giáo!"

Trong khoảnh khắc, gió biển gào thét, ánh mặt trời mờ đi, từ đường chân trời dâng lên một đám mây đen kịt, dần dần bao phủ khắp bầu trời hòn đảo nhỏ.

Một tiếng rồng ngâm xé gió vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khí thế bàng bạc ầm ầm giáng xuống, ngay cả không khí cũng như ngưng đọng.

Mặt biển vang lên tiếng nổ lớn, sóng triều tung bọt trắng xóa như ngàn vạn mảnh ngọc vỡ, sau đó nước biển tách ra hai bên, hai bức tường nước cao hàng chục trượng dựng đứng lên trời.

Thương Minh Quân một thân bạch y đạp lên sóng nước lấp lánh, chậm rãi bước tới.

Trang phục của hắn khác với Hải tộc bình thường, nho nhã hơn và cũng cầu kỳ hơn. Tuy lớp vải màu nhạt trên người tầng tầng lớp lớp nhưng phần eo được thắt đai vẫn rất thon thả, toát lên vẻ đẹp mềm mại uyển chuyển của loài thủy sinh.

Họa tiết rồng bạc thêu trên tay áo rộng phảng phất như vật sống, uốn lượn theo tiếng sóng triều cuồn cuộn. Chiếc sừng trên trán lưu chuyển ánh quang, xanh thẳm như biển, đáng tiếc lại khiếm khuyết, chỉ còn một chiếc.

Thương Minh Quân tuy tuổi tác không nhỏ trong số tứ phương yêu quân đương nhiệm, nhưng Giao Long tộc cực kỳ trường thọ, hắn vẫn đang trong giai đoạn thanh niên phát triển. Vị Long Quân trẻ tuổi này tóc đen như mây trôi sau lưng, càng làm tôn lên vẻ thanh lãnh nơi mặt mày.

Gương mặt kia rất khó ưa, nhưng cũng rất đẹp trai.

Thương Minh Quân hừ lạnh: "Họ Tạ kia, ngươi thế mà còn dám dẫn đồ đệ tới. Người Quy Tàng Tông các ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Muốn quyết đấu với ta? Được, ta thành toàn cho các ngươi!"

... Xem ra giận không nhẹ nha.

Tuân Diệu Lăng nhìn chiếc sừng rồng bị thiếu trên đầu đối phương, thở dài.

"Thương Minh Quân xin hãy thận trọng." Nàng rút kiếm, nói, "Nếu không, ta không dám đảm bảo chiếc sừng còn lại của ngài sẽ không bị bẻ gãy đâu."

Ánh kiếm quang lóe lên rồi biến mất khiến Thương Minh Quân giận tím mặt.

Được lắm, thanh kiếm quen thuộc quá nhỉ... Năm xưa, tên cẩu tặc Tạ Hành Tuyết ra tay không biết nặng nhẹ kia, chính là dùng thanh kiếm này c.h.é.m đứt sừng rồng của hắn!

Giao Long nổi giận.

 

Sắc mặt Thương Minh Quân trầm xuống, đồng t.ử dựng đứng, hai bên má hiện lên điểm điểm vảy rồng.

 

Mặt biển sau lưng hắn điên cuồng cuộn trào, dường như có ý thức phối hợp với cơn thịnh nộ của Long Quân. Trong chốc lát, mưa như trút nước, thiên địa một mảnh tối tăm. Vô số dòng hải lưu ngầm xoay quanh dưới đáy biển, tạo thành những cơn lốc xoáy sẫm màu trên mặt nước. Lắng tai nghe kỹ, dường như còn có tiếng rồng ngâm trận trận hòa cùng tiếng thủy triều, lúc ẩn lúc hiện.

 

Tuân Diệu Lăng bay lên giữa không trung, tay cầm Tức Tâm Kiếm, nhìn xuống dưới.

 

Chỉ thấy trong vùng biển dưới chân Thương Minh Quân xuất hiện một bóng đen khổng lồ đang bơi lội, lờ mờ nhận ra hình dáng của một con rồng.

 

"......"

 

Khí thế này quả thực rất lợi hại. Đáng tiếc, dù sao nàng cũng là người từng tàn sát tàn hồn Long Thần.

 

Giao Long và Chân Long, chỉ khác nhau một chữ, nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực.

 

Thương Minh Quân quát khẽ một tiếng, sóng to gió lớn phóng lên tận trời cao, hóa thành vô số lưỡi d.a.o nước, bay vun vút về phía Tuân Diệu Lăng. Chỉ thấy Tuân Diệu Lăng nhẹ nhàng vung kiếm, vô số kiếm quang va chạm với những lưỡi d.a.o nước đó. Hai bên triệt tiêu lẫn nhau, không sót lại chút gì.

 

Lại thấy nàng nhẹ nhàng vung kiếm lần nữa. Trên mũi kiếm tràn đầy ánh trăng, hàn khí trút xuống, thế mà lại đóng băng từng mảng lớn mặt biển. Chỉ một kiếm, con sóng lớn ập về phía nàng bị đông cứng giữa không trung, sau đó vỡ vụn theo những tiếng răng rắc giòn tan, rơi xuống biển.

 

Tóc đen của Thương Minh Quân tung bay trong gió, thần sắc đạm mạc, những đốm sáng xanh lam trong mắt tựa như đàn cá bơi lội.

 

Hắn sớm đoán được Tuân Diệu Lăng dám khiêu chiến hắn, một là vì thực lực hơn người, hai là vì thuộc tính tương khắc. Đáng tiếc, nơi nàng đang đứng không phải là một hồ nước nhỏ bé, mà là đại dương mênh m.ô.n.g thông tứ hải, đạt Cửu Châu. Nước ở đây lấy không hết, dùng không cạn — mặc cho bản lĩnh nàng có lớn đến đâu, chẳng lẽ còn chống lại được cả đại dương này sao!

 

Thương Minh Quân chỉ tay lên trời, nước biển bốn phía quỷ dị cuốn ngược lên cao, ngưng tụ thành một tòa thủy lao khổng lồ trên đầu nàng.

 

Tuân Diệu Lăng vừa định né tránh, từ trong cơn lốc xoáy trên mặt biển chợt lao ra vô số xiềng xích u lam. Nàng phi thân lùi lại, ai ngờ xiềng xích ngưng tụ từ nước không sợ kiếm khí, như mạch nước ngầm quấn chặt lấy tứ chi nàng, trói gô lại rồi kéo tuột xuống biển trong nháy mắt.

 

"Ầm!"

 

Tuân Diệu Lăng từ trên mây rơi thẳng xuống biển sâu, bọt sóng b.ắ.n tung tóe.

 

Đứng trên bờ quan chiến, Chung Giảo vô cùng lo lắng, c.ắ.n chặt môi đến in cả dấu răng. Gió lớn thổi tung váy áo, tóc mái ướt sũng dính bết trên trán nhưng nàng chẳng bận tâm, quay đầu hô với Tạ Chước: "Tạ sư thúc, Tuân sư tỷ bị Long Quân kéo xuống biển rồi! Phải làm sao bây giờ?"

 

Tạ Chước nheo mắt: "Thương Minh Quân tu hành hơn hai ngàn năm, tuy chưa lột xác thành Chân Long nhưng đã là tồn tại gần gũi với Chân Long nhất thế gian này, có khả năng điều khiển gió mưa, khống chế nguồn nước. Tác chiến trên biển, hắn có thể phát huy gần như trọn vẹn quy tắc thiên địa mà mình lĩnh ngộ... Quả là một đối thủ khó nhằn."

 

Chân Long là thần vật thượng cổ, khác với Yêu tộc thông thường, chúng giống như hóa thân ngưng tụ từ linh khí, mỗi chiếc vảy, mỗi móng vuốt đều ẩn chứa sức mạnh của trời đất. Cho nên sự tự phụ của Thương Minh Quân cũng có lý do. Hắn mạnh mẽ, bởi vì lúc này Tuân Diệu Lăng không chỉ đấu với hắn, mà là đang đấu với cả vùng trời biển này.

 

Tuy nhiên, cũng may Tuân Diệu Lăng dù sao cũng là tu sĩ, không cần lo lắng nàng bị c.h.ế.t đuối.

 

Vừa ngửi thấy mùi nước biển mặn chát tràn vào mũi, Tuân Diệu Lăng liền vận linh lực ngăn cách nước xung quanh. Trong quá trình bị xiềng xích kéo chìm xuống nhanh chóng, nàng nhìn rõ bóng đen khổng lồ đang chậm rãi chuyển động kia...