... Bởi vì hiện tại bọn họ tạm thời chưa phát hiện điểm gì bất thường trên người Chung Giảo.
Người trước mắt không nghi ngờ gì vẫn là "A Giảo", nhưng thần trí nàng dường như đang bị một thế lực bí ẩn nào đó thao túng. Kẻ này rõ ràng nhắm đến manh mối về Tố Quang thành.
Là Tiên nhân? Hay là Ma tộc?
Ba người cùng nhau tiến sâu vào tòa thành hoang.
Tuân Diệu Lăng một tay cầm kiếm, tay kia giấu trong tay áo lặng lẽ bấm quyết, truyền âm nhập mật:
Tạ Chước và nàng từng thăm viếng phủ động thiên của nhau, đã để lại một sợi ấn ký trong thần thức đối phương. Chính vì vậy, họ có thể dùng thuật truyền âm nhập mật để trao đổi mà không gây ra bất kỳ d.a.o động linh lực nào, rất khó bị phát hiện.
"Sư phụ, A Giảo bắt đầu có biểu hiện lạ từ sáng sớm nay."
Ban đầu, Tuân Diệu Lăng nhận thấy Chung Giảo cả đêm không thay y phục, vẫn quấn dải buộc tóc cũ trên đầu.
Người tu tiên quả thực không thường xuyên thay quần áo. Một phần vì họ khác phàm nhân, cơ thể ít khi bám bụi bẩn, lại có Tẩy Trần Quyết rất tiện lợi. Phần khác là y phục họ mặc thường là pháp y có tính phòng ngự, giá trị xa xỉ, khi ra ngoài không thể mang theo quá nhiều để thay đổi tùy ý. Hơn nữa pháp y cao cấp thường bất khả xâm phạm với nước lửa, đao thương bất nhập... và dĩ nhiên có cả chức năng tự làm sạch.
Chung Giảo tuy không thiếu pháp y, nhưng nàng mới nhập môn vài năm, vẫn giữ một số thói quen của phàm nhân — trừ khi có sự cố, một bộ đồ nàng tuyệt đối không mặc qua đêm.
Còn về dải buộc tóc. Nàng tuy ưa sạch sẽ nhưng lại không giỏi chải chuốt. Dải buộc tóc chỉ là công cụ để cố định trâm cài, Tuân Diệu Lăng chưa từng thấy nàng tự mình tết được kiểu tóc tinh xảo như vậy.
Nghĩ đến đây, Tuân Diệu Lăng không nhịn được muốn than thở: "Cái kẻ thần bí đang điều khiển A Giảo kia cũng rảnh rỗi thật, còn dành thời gian tết tóc cho muội ấy nữa chứ?"
Nhưng phải công nhận, tay nghề và thẩm mỹ của kẻ đó không tồi. Kiểu tóc hiện tại rất hợp với A Giảo, trông vô cùng đáng yêu...
Tạ Chước chỉ đáp: "Ta thấy người này dường như rất quen thuộc với tòa thành hoang này."
Việc nhận ra loài thực vật đặc hữu của Bình Dương Châu trước đó, có lẽ chỉ là khúc dạo đầu.
Ba người đi trên đường phố trong thành, tiếng đế giày nghiền nát đá vụn vang lên chói tai giữa không gian tĩnh mịch.
Tường ngoài của tòa thành hoang tàn đổ nát, nhưng bên trong tình hình lại khá hơn một chút. Đa số kiến trúc được bảo tồn tương đối nguyên vẹn, thi thoảng có vài ngôi nhà sụp đổ, gạch ngói chất đống tự nhiên, rõ ràng không phải do ngoại lực tác động mà là vì năm tháng bào mòn, xà nhà mục nát khiến mái ngói rơi xuống.
Thư Sách
Lúc này, Tuân Diệu Lăng đang âm thầm quan sát "Chung Giảo".
Chỉ thấy ánh mắt Chung Giảo lướt nhanh qua những kiến trúc tàn phá, bước chân không hề ngập ngừng.
... Nhưng liệu nàng có thực sự trấn tĩnh như vẻ bề ngoài?
Tu vi của Chung Giảo thấp nhất trong ba người, thấp đến mức có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Ban đầu Tuân Diệu Lăng và Tạ Chước đi trước, hai người đứng hai bên bảo vệ nàng. Nhưng khi họ cố tình giảm tốc độ, Chung Giảo lại vô thức phá vỡ đội hình, đi vượt lên trước hai người —
Nàng dường như rất quen thuộc nơi này. Biết chỗ nào nguy hiểm, chỗ nào an toàn.
Quan trọng hơn là, nàng đang thất thần.
"...A." Mãi đến khi cảm nhận được hai ánh mắt tập trung vào lưng mình, nàng mới chợt dừng bước, chậm rãi xoay người, nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Xin lỗi sư thúc, sư tỷ. Muội nhất thời căng thẳng quá nên quên đi sau hai người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không sao." Tuân Diệu Lăng mỉm cười, "Sư muội có phát hiện gì mới không?"
"Tạm thời chưa có." Chung Giảo mím môi, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt, "Nhưng mà... Sư tỷ có nghe thấy tiếng gì không?"
Tuân Diệu Lăng: "?"
Nàng nghiêng tai lắng nghe.
"Cạch."
Một tiếng động cơ quan rất nhỏ nhưng rõ ràng vang lên.
Tuân Diệu Lăng cảm thấy sau lưng có luồng gió mạnh ập tới. Nàng xoay người, kiếm quang lóe lên giữa không trung, c.h.é.m rụng mấy mũi tên đang bay tới.
Những mũi tên này được làm hoàn toàn bằng kim loại, cứng rắn dị thường. Khi va chạm không chỉ tóe lửa mà còn phát ra tiếng "leng keng" cộng hưởng chói tai.
"Mau tránh ra!"
Ba người tản ra. Trong chốc lát, mưa tên b.ắ.n tới tới tấp.
Họ vừa đ.á.n.h vừa lui, bỗng thấy từ những con hẻm u tối lặng lẽ tuôn ra thứ gì đó.
... Là con rối!
Chúng có hình dáng con người, cơ thể được ghép từ những mảnh gỗ màu sắc đậm nhạt khác nhau. Một số con rối rách rưới, tứ chi tàn khuyết, lộ ra những thứ bên dưới lớp vỏ gỗ — là vô số cơ quan kim loại. Những bánh răng rỉ sét ăn khớp vào nhau, phát ra tiếng "kẽo kẹt" khiến người ta tê da đầu.
Đám con rối lao tới.
Động tác của chúng đôi khi khựng lại, không được mượt mà lắm, có lẽ do lâu năm không được bảo dưỡng. Nhưng thân thủ chúng vẫn linh hoạt, di chuyển với tốc độ kinh người, thoắt cái đã lao ra từ những góc không ngờ tới, vung đủ loại vũ khí c.h.é.m về phía kẻ xâm nhập.
Tuân Diệu Lăng tung cước đá bay một con, xoay người dùng kiếm khí đẩy lùi hai con khác.
Con bị đá bay văng lên cao rồi rơi sầm xuống đất, nhưng không hề vỡ tan. Sau một tràng tiếng "răng rắc" vận hành cơ quan, nó lại vung đao nhảy bổ về phía Tạ Chước. Hai con bị kiếm khí c.h.é.m trúng, trên người xuất hiện vết c.h.é.m sâu hoắm, nhưng chỉ nằm liệt hai giây rồi lại lồm cồm bò dậy tiếp tục tấn công.
Tuân Diệu Lăng nghi hoặc: "Đám con rối này có vẻ lỳ đòn quá mức nhỉ?"
Tạ Chước vung quạt, dùng trận pháp vây khốn chúng: "Những con rối này đều được làm từ linh mộc ngàn năm, đúng là chịu chơi thật!"
Lại một luồng gió mạnh ập tới, một con rối vung trường đao c.h.é.m vào cổ Tuân Diệu Lăng. Lúc đó nàng đang vướng víu với một con rối khác, không rảnh tay, bèn xoay người tung một cú đá thẳng vào đầu gối đối phương. Con rối loạng choạng nhưng vẫn duỗi thẳng tay, lưỡi đao c.h.é.m thẳng vào yết hầu nàng. Nàng nhảy vọt lên không trung, trở tay ngưng khí vào kiếm, kiếm quang bạo trướng quét ngang một đường, c.h.é.m ngã đám con rối xung quanh.
Đám con rối đông như kiến cỏ. Mỗi đường kiếm của nàng c.h.é.m xuống là một mảng con rối ngã rạp. Nhưng rất nhanh, những con khác lại dẫm lên đồng loại, tiếp tục lao lên.
Đối phó với chúng không khó, nhưng nhất thời Tuân Diệu Lăng khó mà thoát thân.
Đúng lúc này, Tuân Diệu Lăng liếc mắt nhìn quanh, phát hiện tại chỗ chỉ còn lại nàng và Tạ Chước.
Bóng dáng "Chung Giảo" đã biến mất tăm.