Thực ra, con hải thú khổng lồ kia giống như một con mực hoặc bạch tuộc, da màu tím đen, tám cái xúc tu to lớn khuấy động nước biển, trên đó chi chít những giác hút khổng lồ.
"......"
Loài sinh vật biển sâu này, chỉ số thông minh trong Hải tộc chắc cũng khá cao nhỉ?
Nghĩ vậy, Tuân Diệu Lăng lặng lẽ đẩy kiếm vào bao, hỏi: "Vị... ách, tiền bối này, xin hỏi ngài có từng thấy vật gì giống như tế đàn ở gần đây không?"
Trong bóng tối, hai xúc tu của hải thú quơ quơ, dựng lên rồi bắt chéo vào nhau tạo thành hình chữ X.
Ý là chưa từng thấy.
Tuân Diệu Lăng lại hỏi: "Vậy ngài có thấy thứ gì đặc biệt như cổng không gian truyền tống không?"
Đôi mắt khổng lồ của hải thú bỗng đảo một vòng.
Tuân Diệu Lăng thấy có hi vọng, bèn tăng thêm lợi thế: "Chúng ta là đệ t.ử của đại tông môn, rất có tiền. Nếu ngài chịu chỉ đường, sau khi xong việc, chúng ta sẽ dâng lên rất nhiều cá — ít nhất là cho ngài ăn đến no mới thôi!"
Xúc tu của hải thú vui vẻ giơ lên, làm một dấu "v" (dấu tích). Ngay sau đó nó xoay người bơi đi, ý bảo bọn họ đi theo.
Tạ Chước và Chung Giảo phía sau: "............"
Bọn họ thật không ngờ lại có chiêu hỏi đường hải thú này. Xem ra việc từ chối sự giúp đỡ của Thương Minh Quân đúng là hơi vội vàng. Thương Minh Quân đường đường là vua của Hải tộc, mọi hải thú trong thiên hạ đều nghe lệnh hắn. Nếu có hắn ở đây, chỉ cần ra lệnh một tiếng là xong chuyện rồi.
Nhóm Tuân Diệu Lăng bám theo con hải thú khổng lồ bơi trong biển.
Hải thú bơi cực nhanh, thi thoảng còn phải dừng lại chờ bọn họ. Sau đó có vẻ chờ đến phát phiền, nó dứt khoát vươn xúc tu cuốn nhẹ lấy mọi người rồi cắm đầu bơi tiếp.
Chung Giảo thì đỡ hơn, nàng mang Tị Thủy Châu, quanh người có kết giới trong suốt kiên cố bảo vệ. Xúc tu của hải thú chỉ cuốn bên ngoài kết giới. Dù những giác hút khổng lồ đóng mở liên tục trông hơi rợn người, nhưng rốt cuộc cũng không chạm được vào sợi lông tơ nào của nàng.
Tuân Diệu Lăng và Tạ Chước thì xui xẻo hơn. Bọn họ bị xúc tu quấn trực tiếp vào eo, nước biển lưu động cũng không thể làm giảm đi cái cảm giác nhơn nhớt dính dính đó.
Tạ Chước vốn ưa sạch sẽ: "......"
Lên bờ xong chắc phải vứt bộ đồ này đi thôi.
Đáy biển vẫn tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón. Thần thức của Tuân Diệu Lăng như ngọn đèn soi sáng, cho nàng "tầm nhìn" để quan sát xung quanh. Nàng cảm nhận được hải thú đưa bọn họ chui vào một đường hầm, không ngừng đi xuống sâu hơn. Cho đến khi tiếng nước "ào ào" vang lên, không gian trước mắt lại trở nên rộng rãi — nơi này thế mà lại ẩn chứa một hang động dưới đáy biển.
Hang động nối liền với một hồ nước không lớn lắm, hải thú phải tốn chút công sức mới chen người vào được. Nó nhẹ nhàng dùng xúc tu nâng mọi người ra khỏi nước, đặt lên bờ.
Tuân Diệu Lăng nhìn vào hang động tối om: "Ngươi nói cổng truyền tống ở bên trong sao?"
Hải thú ngâm hơn nửa người dưới nước nên họ không nhìn rõ toàn cảnh. Chỉ thấy một xúc tu giơ lên, lại làm dấu "v". Ý bảo: Chính là nơi này.
"Đa tạ." Tuân Diệu Lăng nói với giọng nhẹ nhàng, "Nhưng chuyến đi này không biết chúng ta có thể quay lại đường cũ hay không. Số cá đã hứa chắc chắn sẽ thực hiện, chỉ là, có lẽ phiền ngài phải chạy một chuyến đến Quy Tàng Tông... Ta sẽ dùng ngọc giản liên hệ với người trong tông môn, bảo họ chuẩn bị trước để thết đãi ngài chu đáo."
Hải thú không chịu đi, dường như không hài lòng lắm với kiểu "vẽ bánh nướng" này của Tuân Diệu Lăng.
"Ta liên hệ với tông môn ngay đây."
Nói xong, tin nhắn từ ngọc giản của nàng đã được gửi đi. Sau đó nàng lấy ra một tấm bản đồ, dùng linh lực đóng một dấu ấn lên đó.
"Ta còn hẹn địa điểm gặp mặt cho ngài ở chỗ này — ngài nhớ kỹ chưa? Hay là ta để lại tấm bản đồ này cho ngài nhé. Trên đó có ấn giám trưởng lão của ta, người trong tông môn thấy ấn như thấy người, họ nhìn là biết phải làm gì."
Nàng đưa bản đồ cho hải thú. Hải thú linh hoạt mở bản đồ ra, liếc nhìn một cái, chớp đôi mắt to rồi mới hài lòng rời đi.
Tạ Chước nhìn đống dịch nhầy trên người mình với vẻ ghét bỏ, ngẩng đầu hỏi: "A Lăng, con gửi tin cho ai trong tông môn thế?"
"Tần sư bá ạ. Tông chủ bận rộn nhiều việc, chuyện cho hải thú ăn thế này con thật sự không tiện nhờ ngài ấy. Nhưng Tần sư bá thì khác, người luôn hứng thú với mấy sinh vật kỳ lạ cổ quái. Hải thú tu luyện được đến kích cỡ này cũng không thường gặp, chắc sư bá sẽ rất vui lòng chăm sóc nó."
Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu lơ đãng, quay sang nói với Chung Giảo:
"Đúng rồi A Giảo. Tần sư bá bảo ta hỏi muội, lần trước sau khi muội sắc t.h.u.ố.c cho các bệnh nhân đến Dược Lư khám bệnh, tập hồ sơ bệnh án đã tổng hợp muội để đâu rồi?"
"Hả?" Chung Giảo vừa cất Tị Thủy Châu xong, thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh nàng rũ mắt cười nhẹ, đáp: "Hồ sơ bệnh án à, muội không nhớ rõ để đâu nữa, chắc vẫn ở Dược Lư thôi. Để khi về muội tìm kỹ lại xem — Sư tôn đang cần gấp sao?"
"Cũng không gấp lắm." Ánh mắt Tuân Diệu Lăng lướt nhẹ qua mặt nàng, trong khoảnh khắc đã quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm, rồi trước khi người bị nhìn cảm thấy bất thường, nàng dứt khoát quay đi, "Sư bá cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Tuân Diệu Lăng búng tay triệu hồi một đoàn linh quang màu vàng kim đi trước dẫn đường.
"Sư phụ, Chung sư muội, hai người theo sát con nhé."
Tạ Chước: "......" Nếu nhớ không nhầm thì hắn mới là sư tôn chứ? Nhưng thôi, giờ tu vi của Tuân Diệu Lăng đã cao hơn hắn, coi như đồ đệ đã trưởng thành, đủ sức gánh vác một phương rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy người men theo vách đá đi sâu vào trong hang, quả nhiên tìm thấy một cơn lốc xoáy tỏa ánh sáng chói lòa, chớp tắt liên hồi.
Quang ảnh trong lốc xoáy đan xen, dường như có ngàn vạn cảnh tượng đang luân chuyển nhanh chóng, sắc màu rực rỡ đẹp mắt vô cùng.
"Trận pháp truyền tống." Tạ Chước quan sát một hồi rồi kết luận, nhưng ngay sau đó cau mày, "Chỉ có điều, hiện tại nó không ổn định lắm."
Thư Sách
Tuân Diệu Lăng: "A Giảo, muội thử xem."
Chung Giảo gật đầu. Nàng tiến lại gần cơn lốc xoáy, không chút sợ hãi giơ tay chạm vào luồng linh quang ngũ sắc rực rỡ đó.
Giây tiếp theo, những điểm sáng đang luân chuyển trong lốc xoáy đột ngột dừng lại, trung tâm hiện ra một điểm đen kịt, sau đó như một lỗ đen không ngừng mở rộng.
Ầm!
Lực hút khổng lồ nuốt chửng bọn họ vào trong lỗ đen trong nháy mắt.
Một cảm giác xé rách kịch liệt ập đến, như thể có sức mạnh nào đó muốn rút linh hồn họ ra khỏi thể xác. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua. Rất nhanh, không gian trở lại ổn định, họ bị lỗ đen "nhả" ra, rơi thẳng từ giữa không trung xuống.
Vừa đứng vững, họ đồng loạt ngẩng đầu quan sát xung quanh —
Họ không còn ở dưới biển sâu nữa. Mà đang đứng trước một tòa thành trì xa lạ ở một nơi không xác định. Quy mô tòa thành không nhỏ, nhưng giờ chỉ còn lại những mảnh tường đổ nát hoang tàn. Tường thành nứt nẻ, lầu thành sụp đổ, mọi thứ trong tầm mắt đều bị phong hóa thành vẻ tiêu điều xơ xác.
Mây chì sà thấp, chân trời u ám lộ ra sắc m.á.u điềm gở. Vô số cây khô trơ trọi đứng lặng, ngay cả đất đai cũng một màu vàng khô cằn cỗi.
Kỳ quái hơn là, với phạm vi bao phủ khổng lồ của thần thức Tuân Diệu Lăng, nàng lại không tìm thấy bất kỳ sinh vật sống nào trong tòa thành này.
Dù nơi hoang phế đến đâu cũng phải mọc chút cỏ dại, hoặc có rắn rết côn trùng chuột kiến chứ?
... Đây quả thực là một tòa t.ử thành đúng nghĩa.
Tạ Chước rút quạt ra, mặt quạt tỏa linh quang lượn lờ, nhanh chóng tụ lại thành một quầng sáng nhỏ. Giây sau, hắn lật mặt quạt, quầng sáng tan ra như vô số con đốm đóm bay về bốn phía.
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
Vài hơi thở sau, hắn mở mắt, ánh mắt trầm tĩnh: "Nơi này bị nhốt trong một kết giới cực kỳ kín kẽ. Sức mạnh cấm chế trên kết giới mạnh đến mức ta chưa từng gặp."
Tuân Diệu Lăng: "Vậy sư phụ có thể giải được kết giới này không?"
"Đáng để thử một lần. Có điều, ta sợ sẽ kinh động đến kẻ bày ra kết giới."
Hai người bàn bạc về khả năng phá giải kết giới. Rốt cuộc cơn lốc xoáy đưa họ đến đây đã biến mất tăm tích, nếu không giải được kết giới và tìm ra lối thoát, họ có thể sẽ bị vây c.h.ế.t ở đây.
Nhân lúc họ thảo luận, Chung Giảo lặng lẽ bước về phía trước vài bước — dây buộc tóc bên thái dương nàng bay lên trong gió, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng như hồ sâu, nhìn chằm chằm vào tấm biển hiệu rách nát trên tường thành mà không nói lời nào.
"A Giảo, muội sao thế?"
Giọng nói của Tuân Diệu Lăng bất ngờ vang lên sau lưng nàng.
Vai Chung Giảo hơi cứng lại, sau đó nàng xoay người nói: "Sư tỷ, muội chỉ đang nghĩ xem rốt cuộc chúng ta bị truyền tống đến nơi nào." Nàng chỉ tay vào bụi cây bên đường, nói tiếp, "Tuy cỏ cây này đều đã c.h.ế.t khô, nhưng nhìn hình thái rễ cây, muội có thể lờ mờ nhận ra chủng loại của chúng. Đây không phải là thực vật thường thấy ở Bồng Lai Châu..."
Nói đoạn, nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhổ một bụi cỏ khô héo lên.
"Ví dụ như cây này đi. Tên nó là Lạc Tinh Thảo, dân gian còn gọi là Tiểu Tinh Đăng. Lá cây không nhiều, mỗi cây chỉ có một quả, nhưng hễ mọc ở đâu là mọc thành từng mảng lớn. Ban đêm, những quả này sẽ phát ra ánh sáng vàng nhạt. Nhìn gần như là đèn lồng rải đầy đất, nhìn xa lại như ngàn sao trên sườn núi..."
Nói đến đây, Chung Giảo thản nhiên nắm chặt tay, nghiền nát bụi cây khô quắt thành bột mịn. Sau đó nàng vỗ tay, nói: "Loại thực vật này chỉ có thể tìm thấy ở Bình Dương Châu."
Tuân Diệu Lăng và Tạ Chước nhìn nhau.
Bình Dương Châu? Nơi đó cách Bồng Lai Châu xa lắc lơ, ngồi linh thuyền cũng phải mất mấy ngày mấy đêm mới tới nơi. Không nói chuyện khác, năng lực vượt không gian của Truyền Tống Trận này quả thực phi thường.
"Chung sư muội, muội thật sự là học thức uyên bác." Tuân Diệu Lăng nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú lại không mất vẻ nhu mì rạng rỡ như gió xuân làm tan băng tuyết, thân thiết vô cùng, "Lạc Tinh Thảo này không phải d.ư.ợ.c liệu chính thống gì, chỉ là cỏ dại vô danh nơi hoang dã, lại mọc ở Bình Dương Châu cách chúng ta mấy vạn dặm mà muội liếc mắt cái đã nhận ra ngay, thật đáng nể... Thảo nào Tần sư bá lại nhận muội làm đệ tử."
Nụ cười của Chung Giảo cũng dịu dàng như nước: "Đâu có. Nếu không nhờ sư tỷ dẫn tiến thì muội cũng chẳng bái nhập được môn hạ của sư tôn. Muội phải cảm ơn sư tỷ mới đúng."
Tạ Chước: "............"
Lúc này dù hắn có chậm tiêu đến đâu cũng phải nhận ra có gì đó không ổn.
Nói về đồ đệ của hắn, hồi nhỏ trông thì ngây thơ đáng yêu, cái mặt đó lừa người không trượt phát nào, ai cũng tin nàng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực tế toàn là diễn. Mỗi khi nàng cố tình cười kiểu này là y như rằng có người sắp gặp xui xẻo.
Giờ lớn lên rồi, tuy khuôn mặt đã trưởng thành hơn, nàng cũng ít khi biểu hiện như xưa... nhưng quy luật đó vẫn áp dụng trên người nàng.
Đây không phải thái độ Tuân Diệu Lăng dành cho sư muội mình.
Và Chung Giảo cũng vậy. Đổi lại là trước kia, thấy Tuân Diệu Lăng cười kiểu này, nàng đã sớm nổi da gà khắp người, ôm tay lo sợ hỏi: "Sư tỷ, rốt cuộc muội làm sai chỗ nào, tỷ đừng dọa muội mà?!"
Nhưng hiện tại Chung Giảo lại cười trừ cho qua chuyện? Nàng ta thế mà chẳng có chút phản ứng sợ hãi nào?!
Lạ, quá lạ lùng. Chẳng giống tác phong của A Giảo chút nào.
Trừ phi...
Tạ Chước hơi nhướng mày, ở góc độ Chung Giảo không thấy được, hắn trao cho Tuân Diệu Lăng một ánh mắt.
Tuân Diệu Lăng cụp mắt, khẽ gật đầu.
"......"
Lòng Tạ Chước chùng xuống.
"Tách" một tiếng, hắn nhẹ nhàng thu quạt lại. Trên khuôn mặt diễm lệ lộ ra vẻ hờ hững lạnh lùng.
Hai người đều đã rõ mười mươi về sự bất thường trên người Chung Giảo. Tuân Diệu Lăng còn âm thầm oán thầm trong lòng, tại sao sư phụ phát hiện chậm thế không biết.
Vừa nãy nàng đã hỏi A Giảo câu hỏi đó —
"Lần trước sau khi muội sắc t.h.u.ố.c cho các bệnh nhân đến Dược Lư khám bệnh, tập hồ sơ bệnh án đã tổng hợp muội để đâu rồi?"
Hiện tại ở Dược Lư có ai dám để A Giảo đụng tay vào sắc t.h.u.ố.c cho bệnh nhân đâu?
Nói trắng ra là, chỉ cần trong Dược Lư còn một y tu nào cử động được, thì bệnh nhân kiên quyết sẽ không uống t.h.u.ố.c do A Giảo sắc!
Tuân Diệu Lăng và Tạ Chước đều đã phát hiện ra Chung Giảo có vấn đề, nhưng vẫn chọn cách bất động thanh sắc.