"Ông coi thường nỗi đau của tất cả chúng ta. Bị phản phệ cũng là đáng đời!"
Giây tiếp theo.
Cây thần thụ vàng rực chấn động. Những đốm đen chi chít lan ra từ bộ rễ, nhanh chóng ăn mòn ánh kim quang.
Thần thụ bắt đầu lay chuyển dữ dội. Tiếng lá xào xạc hòa lẫn với tiếng cầu xin và tiếng khóc nức nở của vô số người, tạo nên một bản nhạc bi thương hỗn loạn —
"Chúng ta còn phải bị nhốt ở đây bao lâu nữa?"
"Ta không muốn chờ nữa... C.h.ế.t hết rồi, mọi người đều c.h.ế.t hết rồi..."
"Bên ngoài bây giờ ra sao?"
"Thần linh ơi, xin hãy buông tha chúng con. Đại Tư Mệnh, xin hãy thả chúng con rời khỏi nhà giam này!"
Ảo mộng ngàn năm đã bao bọc lấy họ quá lâu. Nhưng những ký ức vụn vặt về thế giới bên ngoài vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí. Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi bị kìm nén suốt thời gian dài đằng đẵng nay âm thầm bùng phát, cuối cùng như đê vỡ tràn bờ.
Chung Bình Chi chỉ làm cho Mộng Vực mất trật tự và kích thích thêm một chút mà thôi.
Đại Tư Mệnh vô cùng tức giận trước cảnh tượng này, điều đó thể hiện qua cái vỗ cánh nôn nóng của con chim vàng khổng lồ. Nhưng ông ta không phải không có cách đối phó.
Chim khổng lồ kêu lên một tiếng chói tai vọng trời cao. Trong khoảnh khắc, vô số linh quang rực rỡ bị cưỡng ép rút ra từ thần thụ, ồ ạt chảy vào cơ thể Đại Tư Mệnh.
Cây thần thụ huy hoàng tưởng chừng vĩnh cửu giờ đây khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lá vàng rụng như mưa. Tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương của mọi người vang vọng trong không gian hỗn độn.
Chung Giảo ngước nhìn cây đại thụ, sắc mặt khó coi: "Hắn muốn g.i.ế.c hết mọi người ở đây sao!"
Thốc U cười lạnh, không hề ngạc nhiên: "Đại Tư Mệnh Tố Quang thành cũng là một tên điên — vì 'thần chỉ' hư vô mờ mịt kia, hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Bây giờ hắn lại càng không chừa cho mình một đường lui..." Nói xong, nàng cúi đầu ho khan, m.á.u rỉ qua kẽ ngón tay, nhưng trong mắt lại lóe lên tia khoái trá.
Tốt lắm, bị dồn đến đường cùng thế này mới hay. Nàng đang chờ xem, khi Đại Tư Mệnh mất tất cả, hắn sẽ có biểu cảm gì!
Lúc này, Tuân Diệu Lăng ra tay.
Linh lực của nàng cuồn cuộn như thủy triều, không khí xung quanh rung lên dưới áp lực vô hình. Nàng đạp lên thanh trường kiếm hàn quang u lãnh, trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng trắng lao đi như sao rơi từ chín tầng trời, thế không thể cản, đ.á.n.h thẳng vào con chim vàng đang bay lượn trên không.
Chim vàng khổng lồ không để nàng tiếp cận dễ dàng.
Móng vuốt sắc bén của nó lóe lên kim quang bạo trướng, cào một cái, không gian xung quanh bị x.é to.ạc như tờ giấy, dung nham gầm thét tuôn ra từ khe nứt đen ngòm. Ánh sáng chói lòa bùng lên tựa như ngàn vạn mặt trời mọc cùng lúc. Nó tắm mình trong lửa đỏ, đôi cánh dấy lên bão lửa như muốn thiêu rụi tất cả.
Tốc độ của Tuân Diệu Lăng không giảm, kiếm quang cũng không hề giữ lại. Chúng lúc thì hóa thành ánh trăng thanh lãnh trút xuống nhẹ nhàng, lúc lại như sóng biển mênh m.ô.n.g cuồn cuộn ập tới với sức mạnh ngàn cân. Dưới sự quán chú của linh lực bàng bạc, kiếm quang lặng lẽ biến hóa huyền diệu —
Một tiếng rồng ngâm vang dội nổ tung giữa hư không!
Ngân long khổng lồ hiện hình trong nháy mắt.
Nó uốn lượn giữa trời, thân hình như ánh trăng tan chảy, từng chiếc vảy lấp lánh hàn quang lạnh thấu xương. Đôi mắt rồng từ từ mở ra, chứa đầy sát khí trấn áp thiên địa.
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, lao vào c.h.é.m g.i.ế.c với con chim vàng.
Bầu trời bị chia làm hai nửa. Một bên là ngân long vũ động, tỏa ra ánh trăng lạnh lẽo thấu xương; bên kia bị chim vàng nhuộm đỏ rực, lửa cháy hừng hực. Hai luồng năng lượng va chạm điên cuồng.
Nhóm Tạ Chước xem đến ngẩn người. Mãi đến khi dư chấn lan đến gần, họ mới vội vã rút lui về phía rìa Tố Quang thành.
Không trung vang lên chuỗi tiếng nổ ầm ầm liên tiếp. Tòa thành bạch ngọc rung chuyển dữ dội rồi từ từ rơi xuống. Vô số tượng ngọc nổ tung thành bụi phấn, biến mất trong nháy mắt.
Trường kiếm trong tay Tuân Diệu Lăng múa không ngừng, thân ảnh ngân long xoay chuyển càng thêm linh hoạt. Xé rách, c.ắ.n xé, quật ngã, mỗi động tác đều chuẩn xác và chí mạng.
Cuối cùng, nhân lúc chim vàng sơ hở, ngân long vươn cổ c.ắ.n chặt một bên cánh của nó. Chim vàng hoảng loạn vung cánh còn lại đỡ đòn, đúng lúc va phải kiếm quang của Tuân Diệu Lăng, bị c.h.é.m một vết thương sâu hoắm.
Chim vàng khổng lồ rên rỉ thê lương. Ngân long ngẩng đầu ngâm nga, cuộn mình siết chặt lấy nó.
Thân hình nhỏ bé của Tuân Diệu Lăng nhảy vọt lên.
Thư Sách
Ánh bạc chói mắt lóe lên, xuyên qua biển lửa do chim vàng tạo ra trong cơn hoảng loạn, nhắm thẳng vào đầu nó!
"Phập —"
Sau một thoáng tĩnh lặng, một tiếng nổ lớn như pháo hoa vang lên giữa không trung.
Mưa lông vàng rơi lả tả.
Con chim vàng từng không ai bì nổi phát ra tiếng kêu tuyệt vọng, hào quang quanh người tắt lịm. Kèm theo khói đen cuồn cuộn, nó bất lực rơi từ ngọn cây xuống đất, lăn vài vòng rồi nằm im với tiếng "rầm" chấn động.
"Ngươi..." Giọng nói thở dốc vọng lại từ không trung, chim vàng dùng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu kiêu ngạo, đôi mắt rực lửa hận thù, "Ngươi là đồ ác đồ, làm trái ý thần linh, hủy hoại Tố Quang thành của ta..."
Tuân Diệu Lăng nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nàng rũ mắt, khuôn mặt xinh đẹp gần như tà mị lạnh lùng nhìn Đại Tư Mệnh.
"Là tự ông quyết định hy sinh mọi người trong Mộng Vực để tăng cường sức mạnh, khăng khăng đấu với ta đến cùng. Cũng là ông ra tay trước, dùng pháp thuật tấn công diện rộng gián tiếp hủy diệt tòa thành này — Vốn dĩ, ta chỉ muốn Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân. Nếu ông chịu giao Thần Khí ra thì mọi chuyện đâu đến nông nỗi này... Ai ngờ ông chẳng nói chẳng rằng đã động thủ? Chẳng lẽ lại trách ta sao?"
Côn Luân Kính trong thức hải giơ ngón cái tán thưởng Tuân Diệu Lăng: "Công lực đổi trắng thay đen của ngài ngày càng điêu luyện rồi đấy! Nhưng ta thích. Làm người phải thế mới sảng khoái chứ."
Đại Tư Mệnh tức đến hộc máu: "Ngươi!"
Tuân Diệu Lăng từ tốn khuyên nhủ: "Làm người thông minh một chút đi. Nếu ông chủ động khai ra Thần Khí ở đâu, ta còn có thể tha cho ông tiếp tục sống lây lất trong không gian hỗn độn này. Còn hơn là để ta đ.á.n.h cho ông hồn phi phách tán rồi tự tìm trong ký ức của ông, đúng không?"
"Muốn g.i.ế.c ta thì cứ việc. Dù có nghiền xương ta thành tro, ngươi cũng đừng hòng biết tung tích Thần Khí." Trong cơn thịnh nộ, giọng Đại Tư Mệnh lạnh như băng, "Huống chi, ngươi chắc chắn mình có thể tìm được đáp án từ hồn phách ta sao?... Hừ. Cho dù ngươi biết thì đã sao. Thần Khí nằm ở cấm địa mà ngươi vĩnh viễn không thể đặt chân tới. Cả đời này ngươi đừng hòng chạm vào nó —"
Tuân Diệu Lăng khẽ hít sâu, day day ấn đường. Trận chiến kịch liệt vừa rồi không phải không ảnh hưởng gì đến nàng. Ít nhất thức hải nàng hiện giờ vẫn đang đau âm ỉ.
Vì thế, nàng càng không có kiên nhẫn nghe Đại Tư Mệnh nói nhảm.
"Vậy là đàm phán thất bại, phải không?" Nàng nhẹ giọng nói, giọng điệu lộ ra vẻ lạnh lùng tàn khốc, "Đã vậy..."
"Côn Luân Kính, động thủ."
Côn Luân Kính sung sướng đến mức choáng váng vì món quà từ trên trời rơi xuống này. Chiếc gương trong trẻo lập tức bay ra.
"Cái gì? Ta được ăn hắn sao? Thật sự được chứ?"
Nhìn thấy Côn Luân Kính, Đại Tư Mệnh mới ý thức được chuyện sắp xảy ra, giọng nói run rẩy vì sợ hãi: "Ngươi —"
Côn Luân Kính không cho hắn thời gian đổi ý, cũng không cho Tuân Diệu Lăng cơ hội hối hận.
Mặt gương lóe lên ngân quang chói lòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân hình chim vàng khổng lồ bỗng cứng đờ, bị định thân tại chỗ. Ngay sau đó kim quang lóe lên, nó biến trở lại hình người, nhưng trên người lại tỏa ra từng làn khói trắng, bị hút vào trong mặt gương...
"Không..."
Hắn lảo đảo đứng dậy, hai tay múa may điên cuồng trong không trung nhưng vô lực ngăn cản cơ thể mình tan biến.
"Không được! Ta còn chưa hoàn thành di chỉ của thần, ta chưa đợi được thần quay về thiên địa —"
Lời chưa dứt, đầu ngón tay hắn đã hóa thành những đốm sáng li ti bay lên. Thân hình dần trở nên trong suốt.
"Thần ơi...!"
Giây tiếp theo, cả người hắn như bụi trần bị gió cuốn đi, tan biến không còn dấu vết.
Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể Tuân Diệu Lăng bạo tăng vô hạn.
Tuân Diệu Lăng: "......"
Nàng nuốt ngụm nước bọt có vị tanh của máu, cúi đầu mở túi trữ vật, run rẩy lôi ra những lọ linh đan Thiên giai mà Tần Thái Sơ đưa cho trước đó, dốc từng lọ vào miệng.
Nhóm Tạ Chước ở xa phát hiện điều bất thường, vội vã chạy tới. Chung Giảo thấy linh áp quanh người Tuân Diệu Lăng tăng vọt không ngừng, hét lên thất thanh: "Sư tỷ?!"
Sao tỷ ấy lại thăng cấp nhanh thế này, sẽ c.h.ế.t người mất!!
Chẳng mấy chốc, số linh đan trong tay Tuân Diệu Lăng đã cạn sạch.
Tạ Chước thu quạt lại, sắc mặt khó coi mở túi trữ vật của mình, đổ ra một rương linh đan cao cấp nhét vào tay nàng: "Tiếp tục đi, đừng dừng lại!"
Nói rồi, hắn lôi ra một núi nhỏ thiên tài địa bảo cùng một lò luyện dược, quay sang Chung Giảo quát: "A Giảo, khai lò nhóm lửa! Ta luyện đan, con luyện chế linh d.ư.ợ.c ngay tại chỗ cho sư tỷ con, được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Chung Giảo khó xử: "Nhưng linh d.ư.ợ.c con luyện..."
Tạ Chước: "Ui da, mùi vị không quan trọng, cứu mạng quan trọng hơn!"
Chung Giảo tuân lệnh, cảm giác như đang giành giật mạng sống sư tỷ từ tay Diêm Vương, nàng xắn tay áo hô lớn: "Rõ!!"
Hai người bắt đầu làm việc khí thế ngất trời.
Thốc U đứng bên cạnh: "?"
Tình huống gì thế này, sao không khí hiện trường thay đổi xoành xoạch vậy? Còn cả Tuân Diệu Lăng đang nhồi nhét linh d.ư.ợ.c vào miệng kia nữa — cần gấp thế sao, sắp nghẹn trợn mắt rồi mà vẫn ăn?!
Nhưng rất nhanh, Thốc U lộ vẻ hoảng sợ.
Nàng cảm nhận được tu vi của Tuân Diệu Lăng đang tăng điên cuồng từ Hóa Thần tam trọng cảnh, gần như trong nháy mắt nhảy lên Đại viên mãn, sau đó mượt mà thăng lên Phản Hư kỳ.
Phản Hư kỳ nhất trọng cảnh... nhị trọng cảnh... tam trọng cảnh...
Đến Hợp Đạo kỳ!
Vẫn, còn, đang, tăng!
Không phải chứ, nàng ta cứ thế tùy tiện vượt qua hai đại cảnh giới sao?
Thốc U thoáng hoảng hốt, rồi chợt nhận ra: Đây là khe hở hỗn độn thời không. Ở đây không có Thiên Đạo, cũng không có thiên lôi... Bị Tuân Diệu Lăng bắt được lỗ hổng này rồi?
Nàng cứ thế trơ mắt nhìn Tuân Diệu Lăng ăn mãi, ăn mãi cho đến khi đạt Hợp Đạo kỳ. Chỉ còn cách Độ Kiếp kỳ một bước chân...
Tất cả linh thảo linh d.ư.ợ.c đều bị nàng ăn sạch.
Nàng vừa chảy m.á.u mũi vừa bịt mũi, giọng rầu rĩ nói: "Thần Khí giấu ở dòng chảy loạn không gian..."
"Cái gì?" Tạ Chước lo lắng hỏi, "Con nói từ từ thôi."
"Ký ức của tên Đại Tư Mệnh đó nói, Thần Khí — bị bọn họ giấu trong dòng chảy loạn không gian." Tuân Diệu Lăng hít mũi, nói, "Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, không giống khe hở hỗn độn ở Tố Quang thành. Nếu không tinh thông quy tắc không gian sẽ bị lạc lối ngay lập tức."
"Con đi tìm Thần Khí." Tuân Diệu Lăng nói, "Sư phụ, sư muội, mọi người cứ ở lại đây trước..."
"Tuân Diệu Lăng."
Một giọng nói căng thẳng vang lên.
Tuân Diệu Lăng quay lại, thấy Thốc U đang gọi mình. Sắc mặt Thốc U tái nhợt, ôm con rối rách nát trong lòng, ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh sự mong chờ khó tả.
"Nếu ngươi nắm giữ toàn bộ ký ức của Đại Tư Mệnh, vậy..." Giọng nàng khàn khàn, "Ngươi có cách sửa nó không?"
Tuân Diệu Lăng há miệng định nói. Côn Luân Kính tuy nuốt chửng ký ức của Đại Tư Mệnh, nhưng nàng chỉ có thể trích xuất những điểm mấu chốt. Kiến thức tinh vi và có hệ thống như cơ quan thuật không phải thứ nhìn qua là tinh thông ngay được.
"Tiểu U..."
Một tiếng thở dài vang lên từ không trung.
Một tia kim quang yếu ớt không biết từ đâu bay tới.
Sắc mặt Thốc U lạnh băng ngay khi nghe thấy giọng nói đó. Nàng nhẫn nhịn hồi lâu mới không buông lời cay độc, chỉ nói:
"...Ngươi tới làm gì?"
Nàng không cho rằng Chung Bình Chi còn sống. Nhưng dù hắn đã c.h.ế.t, hồn phách lởn vởn bay tới đây cũng thật khiến người ta ghê tởm. Cứ như thể trước khi c.h.ế.t hắn vẫn không buông bỏ được ai đó vậy.