Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 229: Thần Khí chọn chủ



Chung Bình Chi nói: "Muốn hồi sinh con rối hoàn toàn không phải chuyện một sớm một chiều. Ngươi cần phải một lần nữa truyền vào ký ức và tình cảm cho nó... Nhưng hiện tại, người duy nhất còn lưu giữ đoạn ký ức đó chỉ có ngươi."

Nói xong, kim quang hóa thành hàng trăm ký tự cổ, sắp xếp thành hàng trên không trung, lưu lại trong chốc lát.

"— Đây là bí thuật cơ quan cuối cùng mà Ẩm Chân chưa kịp truyền thụ cho ngươi."

"Tiểu U, ta biết ngươi không muốn nghe những lời này. Nhưng ta vẫn muốn nói một câu: Xin lỗi. Lúc đó, ta thật sự không ngờ rằng Ẩm Chân thà chọn cái c.h.ế.t chứ không chịu quay về Tố Quang thành."

"Giờ nghĩ lại, mọi điều nàng nói đều đúng."

Chung Ẩm Chân từng nói với Chung Bình Chi: "Về Tố Quang thành, ngươi nhất định sẽ hối hận."

Và giờ hắn hối hận thật rồi. Đáng tiếc, hối hận thì đã muộn.

Chung Bình Chi than nhẹ một tiếng thật dài, không biết đang nói với ai: "A Linh, là ta đến chậm rồi..."

Một làn gió vô hình thổi qua. Các ký tự vàng kim chợt tan biến.

Thốc U ghi nhớ những ký tự đó, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

 

 

 

 

 

Tố Quang thành nguy nga một thời giờ sụp đổ hoàn toàn.

Thần thụ khô héo, từng tấc hóa thành tro bụi. Vầng thiên luân rực rỡ tưởng chừng vĩnh cửu trên tán cây vụt tắt trong nháy mắt, sau đó vặn vẹo biến hình, hóa thành một cơn lốc xoáy đen ngòm.

Rìa lốc xoáy lấp lánh những điểm sáng li ti, vô số luồng lưu quang màu bạc trắng đan xen quấn quýt, thi thoảng phát ra tiếng sấm nổ vang rền.

Mấy người Tuân Diệu Lăng di chuyển đến nơi an toàn, từ xa nhìn lốc xoáy ngày càng lớn, như thể sắp nuốt chửng vạn vật, khiến người ta không rét mà run.

Chung Giảo hít sâu một hơi: "Đó là dòng chảy loạn không gian sao? Trông nguy hiểm quá."

Thốc U phong ấn A Sửu vào pháp khí trữ vật, mệt mỏi nói:

"Ta cũng muốn sớm lấy được Thần Khí. Nhưng Tuân Diệu Lăng, lời sư muội ngươi nói có lý đấy. Dòng chảy loạn không gian cực kỳ hung hiểm, có vào có ra được hay không, toàn xem mạng ngươi có đủ lớn không."

Nói đoạn, nàng lấy từ trong tay áo ra một sợi tơ màu bạc.

"Nếu ngươi nhất định phải đi, hãy mang theo cái này."

Tuân Diệu Lăng: "Đây là cái gì?"

Thốc U giơ tay lên, sợi tơ bạc tỏa ra ánh sáng u ám nhàn nhạt: "Đây là 'Khiên Ti Dẫn', tơ nhện do một loại ma thú đặc biệt phun ra, kéo thế nào cũng không đứt. Ta phải rèn luyện cả ngàn năm mới được một sợi thế này."

"Ngươi buộc một đầu ở bên ngoài, rồi hãy đi vào. Khiên Ti Dẫn sẽ ghi lại mọi nơi ngươi đi qua trong không gian. Một khi lạc đường, chỉ cần truyền linh lực vào pháp bảo này, nó sẽ đưa ngươi trở lại điểm an toàn gần nhất."

Tuân Diệu Lăng: "Đây chẳng phải là điểm lưu game (save point) sao?"

Thốc U: "Điểm gì cơ?"

Tuân Diệu Lăng: "Không có gì, chỉ là ta phát hiện ngươi đúng là thiên tài."

Thốc U sững người, cả người cứng đờ. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng nghe được lời khen từ miệng Tuân Diệu Lăng. Được khen thế này khiến nàng cảm thấy không tự nhiên chút nào.

Tạ Chước nhìn sợi tơ mảnh mai kia, cười nói: "Pháp bảo này vốn là ngươi chuẩn bị cho mình đúng không?"

Thốc U "ừ" một tiếng: "Ta đoán Thần Khí chắc chắn được giấu ở nơi có quy tắc không gian cực kỳ phức tạp, nên chuẩn bị trước một chút."

Nếu là mấy năm trước, đ.á.n.h c.h.ế.t nàng cũng không ngờ mình lại đi cùng người của Quy Tàng Tông đến Tố Quang thành thế này.

Bên kia, Côn Luân Kính lại có nỗi lo khác, đang thì thầm với Tuân Diệu Lăng. Nó đã tiêu hóa xong toàn bộ ký ức của Đại Tư Mệnh, nói: "Trong mắt Đại Tư Mệnh, Thần Hoàng chưa c.h.ế.t hẳn, sẽ có ngày trở về."

Tuân Diệu Lăng: "...Có khả năng thần chưa c.h.ế.t hẳn thật. Tuy Thần Hoàng đã lấy thân hiến tế Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo chắc không phải là ý chí của Thần Hoàng, nếu không đám Tiên tộc trên kia chắc chắn ngồi không yên. Nhưng ý thức của thần có tiềm tàng trong Thiên Đạo hay không, có muốn sống lại hay không thì khó nói."

Nếu không, rất khó giải thích tại sao Thần Hoàng lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy.

"Thần Khí đại diện cho thần cách. Nếu thần muốn sống lại, tự nhiên sẽ không để người khác mang Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân đi. Thần Khí này e là không dễ lấy đâu." Côn Luân Kính lại bắt đầu lục lọi ký ức hỗn loạn của Đại Tư Mệnh, cố tìm kiếm thông tin về Thần Khí nhưng vô ích.

Nghĩ nhiều vô ích, Tuân Diệu Lăng định xuất phát thì tay áo bị kéo lại.

"A Lăng." Tạ Chước nghiêng mặt, vẻ lo âu không giấu được trên gương mặt diễm lệ, "Vi sư đi cùng con."

Tuân Diệu Lăng mỉm cười.

"Thôi đi sư phụ." Nàng nói đùa, "Với tu vi hiện tại của con, người đi theo chỉ tổ vướng chân con thôi. Nhưng con có chuyện cần người giúp."

Tạ Chước: "Chuyện gì?"

Tuân Diệu Lăng nhặt sợi "Khiên Ti Dẫn" lên, buộc nhẹ một đầu vào cổ tay không cầm kiếm của mình, đầu kia quấn vài vòng quanh tay phải Tạ Chước.

"Đinh" một tiếng, không trung vang lên tiếng chuông ngân, Khiếu Ti Dẫn tự động biến mất. Nó đã bắt đầu hoạt động, kéo dài vô tận. Chỉ cần dùng linh lực là có thể kích hoạt.

Sử dụng Khiên Ti Dẫn cần phải thiết lập một điểm neo bên ngoài dòng chảy thời không hỗn loạn. Và lần này, Tuân Diệu Lăng chọn Tạ Chước làm điểm neo của mình.

Tạ Chước ngẩn người nhìn cổ tay mình, thấy Tuân Diệu Lăng ghé lại gần thì thầm: "Sư phụ, mọi người ở lại đây phải để ý Thốc U đấy."

Dù đã biết lai lịch Thốc U, dù đã cùng trải qua biến cố Tố Quang thành, nhưng Tuân Diệu Lăng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng nàng ta. Một khi Tuân Diệu Lăng rời đi, người duy nhất có thể trấn áp Thốc U chỉ còn lại Tạ Chước. Cũng may Thốc U đang trọng thương, một mình Tạ Chước canh chừng là đủ, miễn là hắn có đề phòng.

Tạ Chước gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Tuân Diệu Lăng: "Vậy con đi đây."

Nói xong, nàng không quay đầu lại nữa.

Bước thẳng vài bước về phía trước, thân mình nhẹ bẫng bay lên. Khi tiếp cận lốc xoáy, cơ thể nàng tan rã thành vô số hạt sáng lấp lánh, bị hút vào dòng chảy loạn không gian.

Bên trong dòng chảy loạn không gian không phải là hư vô, mà là một sự hỗn độn sôi sục. Tuân Diệu Lăng cảm giác mình như hạt bụi bị ném thô bạo vào chiếc kính vạn hoa đang xoay tròn điên cuồng.

Ở đây không có phương hướng, không có trọng lực. Trước mắt là vô số cảnh tượng vỡ vụn, vặn vẹo, thay đổi chóng mặt. Chúng như ập vào mặt với cảm giác tồn tại mãnh liệt, nhưng khi Tuân Diệu Lăng đưa tay chạm vào, chỉ bắt được những "ảo ảnh" hư vô — những cảnh tượng đó vỡ tan, hòa vào một cơn lốc hỗn loạn khác.

Âm thanh cũng không còn khoảng cách. Vô số tiếng động hội tụ bên tai nàng. Xa gần, quen thuộc, xa lạ. Như dòng lũ cuốn nàng vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi bị những thông tin hỗn tạp này nhấn chìm, Tuân Diệu Lăng nhắm mắt lại, phong bế ngũ quan, thả thần thức ra.

Thần Khí nàng muốn tìm giống như viên trân châu ngủ sâu dưới đáy biển. Dù đáy biển có bao nhiêu dòng chảy ngầm, cát bụi, chỉ cần tĩnh tâm tìm kiếm, ắt sẽ thấy cơ hội.

Và dường như việc này dễ dàng hơn nàng tưởng tượng.

Rất nhanh, Tuân Diệu Lăng cảm nhận được một luồng khí tức đặc biệt. Nhưng nàng lại có chút chần chừ. Bởi vì luồng khí tức này... nhiệt tình quá, cứ như đang vẫy gọi nàng vậy...

"Hả?" Côn Luân Kính cũng ngỡ ngàng, "Chuyện gì thế này?? Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân đang... gọi chủ nhân sao?"

Tuân Diệu Lăng nín thở, lao về phía luồng khí tức đó.

Đang trôi nổi trong dòng chảy loạn không gian, nàng đột ngột lao vút đi như mũi tên rời cung, rơi vào một không gian mới, nhẹ nhàng tiếp đất.

Trong không gian tối tăm, cầu vồng đổ xuống như thác nước, ngàn vạn ráng màu dệt nên một cây cầu dài giữa hư không. Đầu cầu bên kia, một tòa kim điện lưu ly ẩn hiện.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Cảnh này sao quen mắt thế? Chẳng phải là "Thương Khư" nàng từng gặp trước đây sao.

Xem ra Thần Hoàng làm đồ giả cũng chuyên nghiệp phết, cái "Thương Khư" giả trước đó gần như là bản sao y hệt cái này. Tuân Diệu Lăng cạn lời.

Thương Khư thật sự này lại không có bất kỳ trấn linh nào canh giữ, nên nàng đi vào cung điện vô cùng thuận lợi. Tiên hoa linh thảo bên ngoài cung điện hầu như đều đã khô héo.

Mọi thứ vẫn như cũ, ở tận cùng bên trong cung điện, Tuân Diệu Lăng phát hiện một tế đàn rộng lớn. Trên tế đàn lơ lửng Thần Khí —

Một chiếc đĩa vàng tròn trịa, vòng ngoài khắc Thiên Can Địa Chi, trung tâm là hình bát quái Âm Dương Ngư c.ắ.n đuôi nhau xoay tròn, vầng sáng lưu chuyển lúc sáng lúc tối, tượng trưng cho ngày đêm luân phiên, nhật nguyệt thay đổi, bốn phía gợn sóng tinh quang lấp lánh.

Đây chính là Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân thật sự.

Nó đang chờ đợi chủ nhân mới.

Tuân Diệu Lăng cẩn thận nhích lên hai bước, liền cảm nhận được khí tức từ Thần Khí càng thêm hưng phấn.

Côn Luân Kính trợn mắt há mồm, rồi chán nản nói: "Cái gì thế này? Cùng là Thần Khí với nhau, ta tốt xấu gì cũng đợi chủ nhân c.h.ế.t rồi mới tìm minh chủ khác. Cái Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân này sao mà mất giá thế, chủ nhân nó đã c.h.ế.t hẳn đâu mà đã te tái chạy theo nhận chủ mới rồi..."

Thật chẳng có chút phong phạm Thần Khí nào cả!

Côn Luân Kính nghĩ thầm, tuy hiện tại nó và chủ nhân mới phối hợp khá ăn ý, nhưng ban đầu nó là bị uy h.i.ế.p mới chịu nhận chủ. Không nhận Tuân Diệu Lăng làm chủ thì bị đập nát, nó còn cách nào đâu?

Nhưng nhìn lại Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân... Cái dáng vẻ rẻ tiền kia, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Ngay cả Tuân Diệu Lăng cũng thấy khó tin: "Đây sẽ không phải là cái bẫy gì chứ?"

Côn Luân Kính nghẹn lời.

Cảm nhận được sự chần chừ của Tuân Diệu Lăng, linh quang trên Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân bắt đầu rung động, nhấp nháy liên hồi, dốc hết sức thu hút sự chú ý của nàng.

Tuân Diệu Lăng dùng thần thức quét qua, xác định xung quanh không có bẫy, bèn định tiến lên lấy Thần Khí rồi đi.

"Ong!"

Chưa đi được hai bước, không trung đột ngột dựng lên một bức màn chắn màu vàng kim. Trên đó hiện ra mấy dòng chữ nhỏ. Coi như là lời tự thuật của Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân.

Hỗn độn sơ khai, càn khôn mới định.

Thiên địa tự sinh ra các linh thể tự nhiên, thúc đẩy thời đại thần minh thống trị. Ví như Nguyệt Thần điều khiển tinh hoa mặt trăng, Thần Hoàng nắm giữ quyền bính mặt trời. Họ lấy Thần Khí làm bằng chứng, thần chức làm trách nhiệm, nhưng lại loại bỏ Nhân tộc ra khỏi sự che chở.

Khi tư tâm của thần minh bắt đầu làm lung lay sự cân bằng của thế giới, mới sinh ra Tiên tộc và Ma tộc, viết lại cục diện Tam giới. Thần Hoàng lấy thân tế Thiên Đạo, đưa Tam giới thực sự bước vào thời đại trật tự Thiên Đạo.

Sau đó là sự trỗi dậy của Nhân tộc.

Tuy nhiên sự trỗi dậy của Nhân tộc không đơn giản như vậy, dường như có sự thúc đẩy từ các thế giới khác. Bởi vì thế giới họ đang sống là một tiểu thế giới trong 3000 thế giới. Những cái tên như "Tam Thanh", "Phật Tổ" trong miệng người đời đều là thần linh siêu thoát khỏi 3000 thế giới. Họ chưa từng thực sự xuất hiện ở đây, nhưng đạo pháp lại được phát dương quang đại tại tiểu thế giới này, là do "đúng lúc gặp thời", cảm ứng được sự thiết lập của trật tự Thiên Đạo, hỗ trợ lẫn nhau với Thiên Đạo.

Vì thế, trong thế giới này, sự phát triển của Thiên Đạo và sự hưng thịnh của Nhân đạo gần như không thể tách rời.

Cuộc tranh chấp giữa Tiên tộc và Ma tộc sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Nhưng nếu Thần Hoàng muốn sống lại, muốn thiên địa quy về thần trị, đó sẽ là sự thụt lùi của thời đại, và tuyệt đối bất lợi cho Thiên Đạo.

Tuân Diệu Lăng trầm tư một lát: "...Vậy ý ngươi là, ý chí của thiên địa không phải là ý chí của thần minh. Thần minh thực ra chỉ là vật dẫn đầu t.h.a.i của Thiên Đạo. Và hiện tại, ngươi muốn quy thuận là Thiên Đạo, chứ không phải Thần Hoàng?"

Côn Luân Kính thốt lên đầy kinh ngạc: "Thế này cũng được á?"

Màn chắn vàng kim biến đổi, hình thành dòng chữ, là câu hỏi ngược lại đầy bình tĩnh của Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân:

"Sau khi Nguyệt Thần ra đi, ngươi chẳng phải cũng chọn chủ mới sao?"

Thư Sách

Côn Luân Kính thẹn quá hóa giận: "Ngươi cũng biết Nguyệt Thần đã ngã xuống mà!"

"Ta phụng sự Nhật Thần — Thần Hoàng, cũng đã ngã xuống một lần. Chỉ là thần có lẽ muốn sống lại mà thôi."

... Ý là Thần Hoàng đã c.h.ế.t một lần rồi, giờ sống lại thì ngươi không nhận quan hệ cấp trên cấp dưới nữa chứ gì?

Thần Khí này cá tính đấy!!

Tuân Diệu Lăng bắt đầu thấy thích rồi.

Côn Luân Kính ghen tị: "Thích cái gì mà thích? Không được thích!"

Bên này, Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân vẫn tiếp tục "phát biểu":

"Ta nguyện Thiên Đạo sáng tỏ, cũng nguyện thấy Nhân đạo hưng thịnh. Ngươi là người siêu thoát Tam giới, là nhân quả cơ duyên do Thiên Đạo giáng xuống, chính là người thích hợp nhất để chấp chưởng Thần Khí, bình định thiên hạ."

Tuân Diệu Lăng không vội tiếp lời.