Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 230: Thế giới không có Tuân Diệu Lăng



Kỳ lạ thay, Côn Luân Kính dường như dự cảm được điều gì, im lặng không lên tiếng.

Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu hỏi: "Sao ngươi biết ta đến từ thế giới khác?"

"Thiên Đạo biết bí mật của ngươi." Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân đáp, "Chính vì sự đặc biệt đó, ngươi mới có thể tu luyện nhanh chóng đến cảnh giới hiện tại. Cũng vì cân bằng quy tắc, Thiên Đạo mới giáng xuống thiên lôi khắc nghiệt hơn. Tuy nhiên, trong đó cũng có ý chí của Nhật Thần tác động, khiến lôi kiếp của ngươi càng thêm nặng nề. Rốt cuộc, nếu không có ngươi, kế hoạch của thần đã thuận lợi hơn nhiều."

"Ngươi có biết, nếu ngươi không xuất hiện, thế giới này sẽ trở thành thế nào không?"

Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân đột ngột biến đổi. Quang ảnh ngưng tụ, hai con cá âm dương đen trắng sống động xoay tròn bay lên, càng lúc càng nhanh, dần hóa thành hai luồng hư ảnh quấn quýt lấy nhau. Đột nhiên, hư ảnh va chạm ầm ầm, bùng nổ ánh sáng chói lòa —

Dải ngân hà vàng kim tuôn trào như sương như khói, trong nháy mắt nuốt chửng Tuân Diệu Lăng.

Dưới chân nàng hụt hẫng, bên tai vang lên tiếng gió rít gào.

Trước mắt nàng hiện lên một bức tranh cảnh, tương tự như tinh đồ nàng từng tìm hiểu. Trong đó vẽ Cửu Châu đại lục, núi sông hùng vĩ, nét vẽ lộng lẫy như được dệt từ ngàn sao...

Đột nhiên, một vệt đỏ sẫm như m.á.u đen từ biển dâng lên, trong khoảnh khắc nhuộm đỏ khắp non sông.

Tuân Diệu Lăng: "...?"

Nàng đang định nhìn kỹ xem chuyện gì xảy ra thì hoa mắt, nháy mắt bị hút vào trong.

 

 

 

 

Hồi lâu sau, Tuân Diệu Lăng mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Dường như là... bờ biển Thiên Ma Hải?

Ngàn vạn tà ma bay lượn trên không trung. Bão tố như muốn x.é to.ạc bầu trời u ám. Giữa mặt biển, một hải nhãn sâu thẳm đang điên cuồng xoay tròn, ma khí nồng nặc không ngừng tràn ra.

Bên trên hải nhãn, một kết giới màu lam khổng lồ đè xuống, chắn ngang giữa trời và biển, ngăn cản ma khí thoát ra ngoài. Đó chính là Hải Thiên Kết Giới.

Đột nhiên, dị biến nảy sinh.

Một bóng người vung rìu, đập mạnh vào kết giới —

Rầm!

Kết giới rung chuyển dữ dội dưới sức mạnh kinh người, phát ra tiếng rên rỉ.

Kẻ đó có mái tóc trắng rối bù như cỏ khô tung bay trong gió. Mỗi nhát rìu vung lên đều vẽ ra một vệt sáng nóng rực giữa không trung. Lưỡi rìu đi qua, lửa đỏ bùng lên hóa thành mưa sao băng rơi xuống đầy trời, khiến thiên địa càng thêm u tối, tựa như tận thế đã giáng lâm.

Lúc này, vô số luồng sáng bay tới.

"Mau, ngăn tên ma đầu kia lại!"

"Tuyệt đối không để Hải Thiên Kết Giới bị phá vỡ — nếu để quần ma xuất thế, mọi chuyện sẽ quá muộn!"

Đó là một nhóm tu sĩ Nhân tộc. Họ như đàn chim lao về phía ma đầu tóc trắng, pháp bảo và thuật pháp bay tới tấp như mưa rào.

Đáng tiếc, hiệu quả chẳng đáng là bao. Mỗi lần ma đầu vung rìu là chấn nát một mảng pháp bảo, hất văng một đám tu sĩ, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên không ngớt. Chỉ một mình hắn mà sức mạnh ngang ngàn quân.

Dưới thế công của hắn, Hải Thiên Kết Giới dần xuất hiện vết nứt.

Tưng...

Bỗng nhiên, trên biển vang lên tiếng đàn. Thế như núi cao trầm tĩnh, vận như trời rộng bao la.

Sóng biển dường như không gợn chút nào, nhưng ngay khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, lại quỷ dị ngừng lại trong chớp mắt. Trong khoảnh khắc ấy, vô số giọt nước nhỏ bị chấn động bay lên, rồi hóa thành mưa phùn rơi xuống.

Sâu trong màn sương mờ ảo, một con Thương Long sừng sững uy nghiêm chậm rãi hiện ra, vảy móng sắc bén. Trên đầu rồng, một tu sĩ thanh y đứng đó, ôm đàn cổ, tóc đen bay bay, dung mạo thanh nhã như tiên giáng trần.

Trong cơn mưa phùn, một số tu sĩ bị thương lui về bờ biển, các y tu vội vã chạy tới chữa trị.

"Ui da..." Một kiếm tu ôm ngực, ném thanh linh kiếm gãy sang một bên, nhìn về phía biển với vẻ nghi hoặc, "Ai đến thế kia?"

"Là Thanh Dương Tôn giả của Quy Tàng Tông, Lâm Tu Bạch. Cả Thương Minh Quân cũng đi cùng ngài ấy... Lạ thật, Tứ phương Yêu Quân chẳng phải đã thỏa thuận khoanh tay đứng nhìn sao, hắn ta chịu ra tay ư?" Dù viện binh đã tới, giọng điệu tu sĩ kia vẫn pha chút chế giễu nhẹ.

Thậm chí, có người còn cay nghiệt hơn.

Một tu sĩ mặc áo lam, đeo ngọc bội bên hông cười lạnh. Thương thế của hắn không nặng, chỉ là mặt mày lem luốc, hơi chật vật.

Hắn nói: "Người của Quy Tàng Tông... Haizz. Nếu không phải bọn họ nuôi dưỡng ra tên Ma Chủ Lâm Nghiêu kia, thì cục diện Tam giới đâu đến nỗi loạn thế này!"

"Cũng không thể trách hết Quy Tàng Tông được." Kiếm tu gãy kiếm lúc nãy lên tiếng, "Như chuyện Ma Quân Thốc U cài cắm bao nhiêu con rối vào Tiên Minh, có ai phát hiện ra đâu? Các môn phái khác cũng chỉ là ch.ó chê mèo lắm lông thôi. Ít nhất Quy Tàng Tông cũng tận tâm tận lực viện trợ đồng bào tiên môn... Như kiếm của ta này, gãy ba lần rồi mà ta chẳng hoảng chút nào. Vì sao? Vì chỉ cần gãy do diệt ma, khí tu Quy Tàng Tông đều sửa miễn phí cho chúng ta."

Mắt mấy kiếm tu khác sáng lên khi nghe thấy từ khóa "miễn phí".

"Thật á? Sửa kiếm miễn phí?"

"Kiếm của ngươi gãy thế kia mà còn sửa được á?"

"Được chứ. Tay nghề khí tu Quy Tàng Tông miễn bàn. Tuy phong chủ Nguy Nguyệt Phong quanh năm bế quan, nhưng người chủ sự hiện tại là Ngụy tiên tử, tay nghề đúc kiếm của nàng ấy cũng là vạn người có một, người lại đẹp, tính tình hiền lành..."

Thấy chủ đề ngày càng đi xa, tu sĩ áo lam sa sầm mặt, ra hiệu cho kẻ phía sau.

Kẻ đó hiểu ý, gật đầu, cao giọng nói: "Giờ này mà còn có người tâng bốc Quy Tàng Tông à? Từ khi các trưởng lão tông môn đó liên tiếp phi thăng thất bại, Lâm Nghiêu lại phản bội thành Ma Chủ, bọn họ sớm đã mất đi cái danh thiên hạ đệ nhất đại tông rồi, còn gì mà kiêu ngạo? Sửa kiếm miễn phí cho đệ t.ử Tiên Minh? Đó là điều nên làm thôi, bọn họ chỉ đang lấy công chuộc tội!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngờ đâu, lời này lại chọc giận mấy kiếm tu: "Ngươi nói chuyện cay nghiệt quá đấy. Cái gì gọi là nên làm? Các trưởng lão Quy Tàng Tông vì sao phi thăng thất bại? Chẳng phải để dùng tính mạng cảnh báo toàn bộ Tu Tiên giới rằng phi thăng là một âm mưu sao? Nếu không có sự hy sinh của họ, chúng ta giờ vẫn còn bị lừa gạt trong bóng tối đấy!"

Kẻ kia vẫn cứng cổ cãi: "Ha, thế chúng ta còn phải cảm ơn họ à? Giờ ai cũng biết phi thăng vô vọng, còn quản gì công đức Thiên Đạo, giữ mạng là quan trọng nhất. Tiên môn chúng ta tan đàn xẻ nghé cũng vì thế..."

Các kiếm tu tiếp tục phản bác: "Chuyện này cũng đâu trách được Quy Tàng Tông. Chẳng phải do đám tiên nhân trên trời gây nghiệp sao?"

"Quy Tàng Tông đã làm rất tốt rồi." Nhiều người phụ họa, "Ngươi xem, ngoài Thượng Tam Tông cũ, còn tông môn nào trong Tiên Minh bắt buộc đệ t.ử đi thảo phạt Ma tộc không? Chẳng phải đều co vòi giữ mạng sao? Chỉ có người Quy Tàng Tông, bất kể tu đạo gì, đều dốc lòng cứu thế độ nhân..."

"Đúng vậy." Tu sĩ áo lam im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng đầy mỉa mai, "Chỉ tiếc, Quy Tàng Tông lại sinh ra một Lâm Nghiêu."

Đám đông bỗng nhiên im bặt.

Quả thật. Dù có kể ra ngàn công đức của Quy Tàng Tông, chỉ riêng việc sinh ra Ma Chủ cũng đủ để đóng đinh tông môn từng đứng đầu thiên hạ này lên cột sỉ nhục.

Huống chi thế cục hiện nay vô cùng bất lợi cho Nhân tộc.

Sau khi trở thành Ma Chủ, Lâm Nghiêu giải phóng Ma Chủ đời trước là Tuế Uyên, khiến sĩ khí Ma tộc tăng vọt, dốc toàn lực tấn công. Ngược lại, bên phía Tiên môn, sau khi các đại năng Độ Kiếp kỳ liên tiếp thất bại khi phi thăng và vạch trần âm mưu "phi thăng", rất nhiều tu sĩ nản lòng thoái chí, thậm chí muốn đầu hàng Ma tộc. Kẻ tâm thái kém nhất thì phát điên, kẻ khá hơn thì bế quan không màng thế sự, sống ngày nào hay ngày đó; chỉ còn những tu sĩ không sợ c.h.ế.t vẫn đang chiến đấu với Ma tộc để bảo vệ nhân gian.

Trong chốc lát, không ai nói gì nữa. Bên bờ biển chỉ còn tiếng y tu hỏi bệnh và cấp cứu. Nhưng mọi người đều là tu sĩ, vết thương ngoài da không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động. Ai còn cử động được thì sau khi sơ cứu qua loa lại lao ra chiến trường, ai không thể cử động thì được khiêng đi.

Các y tu thu dọn xong bệnh nhân cũng nhanh chóng rời khỏi bờ biển, trở về doanh trại đóng quân.

Một y tu trở về doanh trại, lén vào lều của mình, nói nhỏ với một lão giả mặc áo vải thô tóc bạc trắng: "Bẩm báo quản sự..."

Nói rồi, hắn thuật lại những gì nghe thấy ở bờ biển.

Lão giả áo vải không ngẩng đầu lên, tay vẫn xử lý d.ư.ợ.c liệu: "Tên tu sĩ mặc áo lam kia thuộc tông môn nào?"

"Thủy Nguyệt Môn."

"Ừ, nhớ kỹ tên hắn, và cả những kẻ qua lại mật thiết với hắn, ghi hết vào danh sách đen."

"...Vâng."

Đợi y tu kia đi rồi, lão giả áo vải mới đứng dậy, phất tay một cái. Mái tóc bạc vẫn còn đó, nhưng nếp nhăn trên mặt biến mất trong nháy mắt, khôi phục dung mạo thanh xuân phơi phới.

Nàng rũ mắt, lấy ngọc giản bên hông ra.

Tin tức được kết nối, đầu bên kia truyền đến tiếng đập sắt leng keng. Một giọng nữ hoạt bát vang lên: "A, là A Giảo à? Bên muội lại thiếu d.ư.ợ.c liệu sao?"

Người này chính là chủ sự Nguy Nguyệt Phong hiện tại của Quy Tàng Tông - Ngụy Vân Di.

Khóe miệng nữ t.ử áo vải không tự chủ nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Không có. Ngụy chân nhân, bên muội mọi thứ đều ổn, không thiếu gì cả. Chỉ là có một chuyện..."

Nói đoạn, nàng báo cáo toàn bộ danh sách đen tích lũy mấy ngày nay cho đối phương.

"Được, ta biết rồi." Ngụy Vân Di sảng khoái đáp, "Đợi ta rảnh tay sẽ xử lý việc này."

Hai người tán gẫu thêm vài câu, Ngụy Vân Di không nhịn được cảm thán: "A Giảo, bấy lâu nay thật sự cảm ơn muội, đã thu thập cho chúng ta nhiều tình báo như vậy..."

"Đâu có." Nữ t.ử áo vải, cũng chính là Trình Giảo (Chung Giảo), nói, "Từ Vũ Tôn giả có ơn tái tạo với muội. Nếu không có người, muội đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Những gì muội làm hiện giờ chỉ để báo đáp một phần vạn ân tình đó thôi."

Năm xưa, nàng bị chính người nhà cưỡng ép cướp linh mạch, đuổi khỏi gia môn, trở thành một phàm nhân giữa hồng trần. Chuyện này cũng chẳng sao. Nàng phiêu bạt khắp nơi, nghiên cứu y đạo, cả đời tự do tự tại, cũng coi như thanh tịnh.

Có lẽ nhờ tinh thông d.ư.ợ.c lý, nàng sống đến hơn 80 tuổi vẫn khỏe mạnh. Năm 82 tuổi, nàng gặp ân nhân cuộc đời mình — Từ Vũ Tôn giả, Tần Thái Sơ.

Tần Thái Sơ cải trang thành phàm nhân, cùng nàng đàm đạo y lý, thắp nến tâm sự suốt đêm, chỉ hận gặp nhau quá muộn. Khi đó nhìn dung mạo thiếu nữ tươi trẻ của Tần Thái Sơ, nàng còn tưởng gặp được thiên tài y đạo, định kết bạn vong niên không câu nệ tuổi tác. Kết quả Tần Thái Sơ cười ha hả, bảo mình đã hơn ngàn tuổi rồi.

Trình Giảo: "......"

Quan trọng là, Tần Thái Sơ liếc mắt một cái đã nhận ra linh mạch trên người nàng bị người ta cưỡng ép móc đi.

Trình Giảo kể lại chuyện của mình, Tần Thái Sơ suy tư: "Chuyện này nghe giống tác phong của Ma tộc..."

Sau đó Tần Thái Sơ đích thân đi điều tra. Kết quả là: Mẹ nàng đã qua đời, còn những người thân khác gồm hai anh trai và một chị gái đều đã trở thành con rối của Thiên Diện Ma Quân.

Thư Sách

"Về mục đích của tên Ma Quân đó, xin lỗi, ta tạm thời chưa điều tra ra." Tần Thái Sơ nói, "Thân xác con rối của hai anh trai ngươi đã bị hủy trong trận chiến giữa ta và Ma Quân. Hắn ta mang theo chị gái ngươi biến mất, ngay cả ta cũng không tra ra tung tích."

Trình Giảo không biết nên nói gì. Lúc đó nàng đã gần đất xa trời, tưởng đời này cứ thế mà hết. Không ngờ phút cuối cùng lại biết được bí ẩn động trời này...

Tuy nhiên, Tần Thái Sơ lại ra tay, dùng suốt ba năm để tái tạo linh căn và linh mạch cho nàng.

"Điều kiện có hạn, ta chỉ làm được đến thế này thôi." Tần Thái Sơ áy náy nói, "Từ nay về sau, ngươi miễn cưỡng có thể tu hành giống như một tu sĩ thực thụ. Nhưng thọ nguyên của ngươi sắp hết, những linh căn và linh mạch nhân tạo này lại kém hơn đồ tự nhiên rất nhiều. Ngươi có thể cầm cự được bao lâu, ta thực sự không biết..."