Nếu bị Thiên Đình biết họ thông đồng với Ma tộc, chắc chắn Thiên Đình sẽ phái Tiên Quân xuống, không tiếc mọi giá san phẳng Quy Tàng Tông. Chưa bàn đến việc Thiên Đình có làm được hay không, nhưng Quy Tàng Tông chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề. Kế hoạch ban đầu là dùng Ma tộc để tiêu hao lực lượng Tiên tộc, nếu cuối cùng lại "rước họa vào thân" thì thật không ổn.
Đây vốn là ván cờ cân não giữa ba thế lực, chỉ cần sơ sẩy một nước là thua cả bàn cờ.
"Điểm này xin các ngài yên tâm." Tuân Diệu Lăng mỉm cười nhẹ nhàng như ánh trăng thanh khiết, ôn hòa nhưng không cho phép từ chối, "Nếu Ma tộc giữa đường phá vỡ giao ước, con sẽ dùng Thần Khí khóa chặt bên ngoài Hải Thiên Kết Giới, khiến bọn chúng vĩnh viễn không thể thoát ra."
Vì có mặt Thốc U, Tuân Diệu Lăng nói có phần dè dặt. Thực tế, thái độ của Ma tộc là một chuyện, còn khi thực hiện lại là chuyện khác. Nàng có thể dùng Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân vớt đám Ma tộc đó ra, đưa lên trời, thì khi cần thiết cũng có thể tống cổ chúng trở lại —
Nàng đang quang minh chính đại lợi dụng Ma tộc đấy, thì đã sao nào?
Các trưởng lão ngồi đó: "......"
Tống Thức Diêm im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Nói về thù hận, chúng ta với đám khốn kiếp trên trời kia cũng có vô số nợ nần cần tính sổ. Đã là báo thù rửa hận, hà tất phải mượn tay kẻ khác? Chúng ta tự mình làm là được."
Giọng điệu hắn thẳng thắn, quan niệm lại cấp tiến nhất trong số mọi người. Những người khác chỉ lo lắng việc thả Ma tộc lên trời có đáng tin không, còn Tống Thức Diêm thì nghĩ đơn giản: Ma tộc cứ nhốt lại, Nhân tộc tự mình lên trời g.i.ế.c sạch những kẻ cần g.i.ế.c. Xong xuôi quay lại xử lý nốt Ma tộc. Tóm lại là Nhân tộc "cân" cả Tiên Ma hai giới.
Tuân Diệu Lăng: "......"
Nàng thở dài: "Nhân thủ không đủ đâu ạ. Quy Tàng Tông tuy là đệ nhất đại tông, nhưng nếu chuyện vỡ lở, liệu có bao nhiêu người nguyện ý theo chúng ta mạo hiểm?"
Tuân Diệu Lăng không quên những gì mình thấy trong "tương lai". Ngay cả trong cuộc chiến bảo vệ nhân gian, tu sĩ Tiên Minh còn chẳng đoàn kết nổi, huống chi là chuyện chủ động đ.á.n.h lên trời đầy rẫy hiểm nguy này. Người hăng hái xung phong đi đầu, e là chỉ có đám Ma tộc liều mạng kia thôi.
Kế hoạch của Tuân Diệu Lăng nghe có vẻ táo bạo, nhưng lại là con đường hiệu quả nhất hiện tại.
Các vị trưởng lão sau khi cân nhắc, đồng loạt hướng mắt về phía Thốc U.
Thốc U: "......"
Nàng đương nhiên muốn tranh thủ cơ hội này cho Ma tộc.
"Mọi chuyện ta sẽ bẩm báo lại trung thực với Ma Chủ, ta tin ngài ấy sẽ đồng ý." Nàng tỏ vẻ chân thành, vệt đỏ nơi khóe mắt như máu, khuôn mặt trắng bệch u ám toát lên vẻ ngây thơ lại đầy mị hoặc, "Chỉ là Ma Chủ của chúng ta bị nhốt trong Phục Ma Chung quá lâu, thần trí đã có chút điên loạn. Muốn đ.á.n.h thức lý trí của ngài ấy, ta còn cần một thứ..."
Đó chính là tàn hồn của Tang Kỳ - huynh trưởng của Tuế Uyên, tộc trưởng Vu tộc đời trước, thứ mà người Quy Tàng Tông đã vô tình thu thập được.
"Nếu đây là phán đoán của A Lăng, ta tin nó."
Huyền Minh Tiên Tôn không do dự lâu, lấy Tụ Hồn Kỳ và tàn hồn Tang Kỳ ra khỏi phong ấn, giao cho Thốc U.
Thốc U nhận lấy tàn hồn, hành lễ cáo biệt mọi người rồi lập tức trở về Ma Vực. Tuế Uyên là chiến lực quan trọng trong toàn bộ kế hoạch, Ma tộc cần phải tìm cách đ.á.n.h thức thần trí hắn. Đương nhiên, Ma tộc cũng chẳng muốn một kẻ điên làm Ma Chủ.
Họp xong, Huyền Minh Tiên Tôn rất muốn lôi Tuân Diệu Lăng lại giáo huấn một trận, bắt nàng tĩnh tâm lắng đọng, nhưng lại biết Tuân Diệu Lăng còn việc khác phải làm.
"Con phải cùng Lâm Nghiêu đi Tư Liễu Thành một chuyến. Người yên tâm, con sẽ về sớm thôi."
Nhân gian. Đêm khuya.
Gió đêm thổi qua, mây tản dần, ánh trăng bạc chiếu rọi đình viện u ám.
Trong phủ Thành chủ Tư Liễu Thành, một nam t.ử trẻ tuổi quần áo xộc xệch nằm nghiêng trên giường, bốn năm tỳ nữ nơm nớp lo sợ hầu hạ bên cạnh, chốc chốc lại rót đầy rượu màu hổ phách cho hắn.
Nam t.ử kia hốc mắt thâm quầng, ngũ quan sưng phù, nốc rượu liên tục. Mùi rượu nồng nặc quanh người hắn hòa cùng mùi hương liệu và mùi nôn mửa tạo nên một thứ mùi kinh tởm.
"Xoảng —"
Một lão bộc lỡ tay làm đổ bầu rượu.
Nam t.ử trẻ tuổi quay đầu lại vô cảm, đôi mắt lờ đờ đục ngầu lóe lên hung quang đáng sợ.
"Lôi ra ngoài." Hắn nói khẽ, giọng mệt mỏi nhưng âm độc, "Đánh c.h.ế.t lão già không có mắt này cho ta."
Mặt lão bộc cắt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống dập đầu lia lịa, trán tóe máu: "Thiếu thành chủ, cầu xin ngài tha cho lão —"
Những người xung quanh nhìn nhau với vẻ mặt c.h.ế.t lặng, không ai dám cầu xin.
Cánh cửa mở ra, hai hộ vệ lầm lì bước vào, lôi lão bộc đi. Tiếng giãy giụa và cầu xin của lão phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
Lát sau, hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một nam t.ử trung niên mặc áo đen sải bước đi vào. Dáng người ông ta đĩnh đạc, hai bên tóc mai điểm bạc nhưng khí thế uy nghiêm vẫn còn đó, phía sau là vài người hầu đi theo sát nút.
Vừa bước vào phòng, nam t.ử trung niên đã cau mày, chất vấn thanh niên trên giường: "Ngươi lại giở trò gì thế hả?" Giọng điệu tuy trấn tĩnh nhưng ẩn chứa sự tức giận. Hỏi một vòng mới biết con trai mình lại làm chuyện coi mạng người như cỏ rác, sắc mặt ông ta sầm xuống, mắng: "Chỉ vì chuyện cỏn con đó mà ngươi đòi g.i.ế.c người? Ngươi chê nhà họ Lâm chúng ta chưa đủ tai tiếng bên ngoài, hay chê lời đồn đại về cái danh Thiếu thành chủ của ngươi trong thành chưa đủ nhiều?!"
Không ngờ lời vừa dứt, thanh niên trên giường như ăn phải t.h.u.ố.c súng, bùng nổ tức thì. Hắn vớ lấy cái chén trong tầm tay ném mạnh, mảnh vỡ văng tung tóe dưới chân nam t.ử trung niên.
Thanh niên gào lên: "Phải, con là phế vật, con không bằng tên Lâm Nghiêu kia! Nhưng đó là lỗi của con sao? Người năm xưa cưỡng ép đoạt vị trí thành chủ này rõ ràng là cha —"
"Câm miệng!" Người đàn ông trừng mắt, tát hắn một cái trời giáng, hất hắn ngã xuống đất, quát lớn, "Nhìn lại cái bộ dạng của ngươi bây giờ xem! Dù không bằng tên Lâm Nghiêu đã tu đến Kim Đan kia, nhưng ngươi bây giờ còn ra hình người không? Đắm chìm trong tửu sắc, thân thể rỗng tuếch... Cứ thế này mà đòi kế thừa vị trí thành chủ? Nằm mơ đi!"
"Ha ha ha ha..."
Thanh niên bật cười lanh lảnh, nhưng tiếng cười nghe như tiếng khóc.
"Con làm thành chủ... Con làm thành chủ kiểu gì đây? Tu vi của Lâm Nghiêu tiến triển từng ngày, còn con đến Trúc Cơ cũng không thành! Trong vòng trăm năm, đợi nó tu thành Nguyên Anh, chúng ta trong mắt nó chỉ là mấy con kiến. Nếu nó muốn đoạt lại vị trí thành chủ, muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt chúng ta, ai có thể ngăn cản? Lại có ai sẽ ngăn cản?"
Gân xanh nổi đầy trên trán thanh niên, hắn đột nhiên gào lên trong tuyệt vọng:
"Cha, cha nhìn lầm rồi, con cũng nhìn lầm rồi! Lâm Nghiêu chính là quái vật, là con quỷ đòi mạng. Sớm muộn gì nó cũng sẽ quay lại. Nó sẽ quay lại g.i.ế.c cả nhà chúng ta —"
"Bốp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lại một cái tát giòn giã vang lên. Lần này nặng hơn lần trước rất nhiều.
Người đàn ông trung niên ra tay thật sự, in hằn dấu tay bầm tím lên mặt con trai. Thanh niên bị đ.á.n.h ngã sõng soài, tai ù đi, cơn đau kịch liệt khiến mắt hắn nổ đom đóm, mọi thứ quay cuồng.
Cả cánh tay người đàn ông run lên vì giận. Nhưng chỉ vài nhịp thở sau, ông ta đã bình ổn lại cảm xúc, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Nó tạm thời sẽ không quay lại đâu. Mà có quay lại thì cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, chưa chắc đã không đối phó được."
"Nhìn cái bộ dạng tự làm loạn trận tuyến của ngươi kìa... Đúng là vô dụng đến cực điểm!"
"Người đâu, nhốt Thiếu thành chủ lại, không có lệnh của ta không được mở cửa. Còn nữa, cấm rượu tuyệt đối, kẻ nào dám lén đưa rượu cho nó, đ.á.n.h một trăm trượng rồi đuổi khỏi phủ!"
Đám hạ nhân vâng dạ làm theo lệnh. Phủ đệ nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Trên mái nhà, Tuân Diệu Lăng và Lâm Nghiêu chứng kiến tất cả. Lâm Nghiêu cười lạnh: "Ông thúc này của ta giỏi nhất là làm trò mèo. Ông ta không giống thằng em họ ngu ngốc kia mở miệng là đòi c.h.é.m g.i.ế.c. Nhưng nếu rơi vào tay ông ta, bị đ.á.n.h một trăm trượng thì cũng mất mạng, mà c.h.ế.t còn rất hợp tình hợp lý."
Hai cha con tranh cãi trong phủ thành chủ chính là chú và em họ của Lâm Nghiêu - Lâm Thăng và Lâm Minh.
"Ta lại thấy thúc thúc ngươi hơi kiêu ngạo đấy." Tuân Diệu Lăng nói, "Hay là chiến lực của tu sĩ nhân gian bây giờ lạm phát đến mức Kim Đan chân nhân ông ta cũng không để vào mắt?"
Lâm Thăng dường như chắc chắn Lâm Nghiêu không thể gây rắc rối cho họ. Thái độ rõ ràng như vậy... nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chắc chắn là có chỗ dựa.
"Tuân sư tỷ, lần này không cần phiền tỷ, kẻo bẩn tay tỷ." Giọng Lâm Nghiêu lạnh đến cực điểm, "Ta sẽ tự mình tìm bọn họ, từng người một, chậm rãi tâm sự."
Lâm Nghiêu quay lại rất nhanh.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, trên má vương vài giọt m.á.u đỏ tươi như hoa mai.
Tuân Diệu Lăng: "Đệ..."
"Sư tỷ yên tâm." Lâm Nghiêu thản nhiên lau đi vết m.á.u trên má, nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra, ánh mắt lạnh lẽo nhưng hận ý rực lửa, "...Ta không tự tay g.i.ế.c bọn họ."
"Ban đầu bọn họ nhất quyết không chịu thừa nhận cái c.h.ế.t của cha mẹ ta có liên quan đến họ, ta liền dùng chút hình phạt thông thường. Sau đó bọn họ không chịu nổi nữa, định mở miệng nói gì đó, nhưng cấm chú trên người phát tác nhanh hơn, trong nháy mắt đã nổ tan xác thành vũng thịt nát."
Tuân Diệu Lăng xoa cằm: "Thủ đoạn hạ cấm chú này không cao minh lắm. Nếu đối phương thực sự là người tâm tư kín đáo, hoàn toàn có thể đi đường vòng, lợi dụng dã tâm tham lam của thúc phụ đệ, thiết lập bẫy rập để mọi chuyện diễn ra như ngày hôm nay một cách tự nhiên không dấu vết."
Tuy nói giữ lại hai cha con này có thể thu hút sự thù hận của Lâm Nghiêu, trong thời gian ngắn sẽ không khiến hắn nghi ngờ. Nhưng một khi Lâm Nghiêu tu luyện thành tài quay về báo thù, tra kỹ thì vẫn có thể phát hiện manh mối.
Nếu là Tuân Diệu Lăng ra tay... Khụ, chỉ là giả thiết thôi. Dù sao nếu là nàng bố trí chuyện này, tuyệt đối sẽ không làm thô thiển như vậy.
Trừ phi, trong mắt kẻ đó, dù là cha con Lâm Thăng hay Lâm Nghiêu, bản chất cũng chẳng khác gì con kiến, dễ dàng khống chế.
Đột ngột, Lâm Nghiêu cười lạnh: "Phong cách hành sự cao ngạo nhưng đầy sơ hở này, nghe quen quen."
"Sao thế, đệ có manh mối à?"
"Để ta nghĩ thêm đã. Sư tỷ, chúng ta đi xem cái Thần Mộ kia trước đi."
Hai người ngự kiếm đến Thần Mộ mà Lâm Nghiêu từng vào nhầm.
Lối vào Thần Mộ ẩn dưới vách núi, đi qua một hang động sâu thẳm, bên trong là những hành lang quanh co khúc khuỷu, giống như một địa cung thu nhỏ. Ngoài ánh sáng từ bùa chú trên tay hai người, xung quanh là bóng tối đặc quánh như mực, tựa vực sâu vô tận đang chực chờ nuốt chửng họ.
Cho đến khi dừng lại trước một bức tường đá phiến, Lâm Nghiêu ngẩng đầu chăm chú quan sát hoa văn trên vách đá, rồi khẽ thở phào. Đã lâu không đến đây, ký ức có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn tìm đúng chỗ.
"Chính là nơi này." Hắn nói.
Lâm Nghiêu giơ tay, gõ nhẹ vào vách đá.
Hang động trầm tịch bỗng thức tỉnh. Trên vách đá chợt dấy lên một làn sóng ánh sáng vàng kim nhu hòa, lan tỏa ra xung quanh như gợn nước, xua tan bóng tối trước mắt. Nhìn kỹ lại, ánh sáng đó không phải phát ra từ bản thân vách đá, mà là từ sinh vật sống trên đó — một đàn bướm phát quang bị kinh động, phát ra ánh sáng ngắn ngủi như sao trời, thắp sáng nơi sâu thẳm của địa huyệt u minh.
Hồi lâu sau, làn sóng vàng kim tan đi, ánh sáng trên vách đá ổn định lại, những con bướm đêm sắp xếp thành một đồ đằng khổng lồ, sống động như thật.
Một con chim cánh vàng đang dang cánh bay lượn. Hình thái cao quý và uy nghiêm.
Giọng Lâm Nghiêu xa xăm nhưng mang theo sự chán ghét không giấu diếm: "Nghĩ kỹ lại, đồ đằng này hẳn là biểu tượng của một vị thần minh nào đó phải không?" Hóa ra ngay từ đầu, manh mối rõ ràng như vậy đã bày ra trước mắt hắn, nhưng đều bị hắn bỏ qua.
Tuân Diệu Lăng gật đầu: "Phải. Là ấn ký của Thần Hoàng. Có điều con chim cánh vàng to tướng mà thần để lại đã bị ta c.h.é.m làm tám khúc rồi."
Lâm Nghiêu quay sang nhìn nàng với vẻ khiếp sợ: "...Chuyện này xảy ra từ bao giờ thế?" Thảo nào tu vi của nàng đột nhiên tăng vọt nhanh như vậy!
Thư Sách