Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 236: Thần Mộ



"Để hôm khác hãy nói, đệ mở cửa trước đi."

"Ách, đệ cũng không biết mở thế nào. Lần trước đệ vỗ loạn vào vách đá mấy cái là nó tự mở ra."

"......"

Tuân Diệu Lăng dùng thần thức quét vách đá từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó, nàng vươn chuôi kiếm gõ vào một điểm nào đó.

Đinh. Một tiếng dị vang như vàng ngọc va chạm.

"Rầm rầm..." Vách đá phát ra tiếng động trầm đục, từ từ trượt sang một bên để lộ ra khe hở.

Tuân Diệu Lăng lạnh lùng nhìn: Vị thần này c.h.ế.t rồi mà còn bày vẽ phô trương gớm. Không có người lễ bái thì không chịu mở cửa chứ gì?

Hai người lách qua khe đá vào trong. Đập vào mắt là cỗ quan tài mà Lâm Nghiêu đã nhắc đến.

Một cỗ thạch quan khổng lồ được đặt trên bệ đá cao, ánh kim quang bí ẩn từ trên đỉnh rọi xuống, bao phủ quan tài trong quầng sáng nhạt. Ánh sáng này không chỉ soi rọi khu vực quanh bệ đá mà còn chiếu sáng cả vòm mộ thất. Những bức phù điêu khổng lồ bao quanh quan tài, dường như đang mô tả một cảnh tượng hiến tế vĩ đại: Vô số bóng người nhỏ bé như kiến đang phủ phục quỳ lạy một vị thần minh khổng lồ ở trung tâm. Vị thần đó mặc trường bào, tay nâng thiên luân tỏa sáng như mặt trời, hào quang vạn trượng chiếu rọi vạn vật.

Hai người đang ngẩng đầu chăm chú nhìn phù điêu thì dị biến bất ngờ xảy ra.

Lấy quan tài làm trung tâm, vô số dây đằng thon dài rực rỡ sắc màu chui từ dưới đất lên. Những dây đằng tỏa kim quang này nhanh chóng đan xen, quấn chặt lấy quan tài từng tầng từng lớp. Ngay sau đó, chúng siết chặt, vặn thành một khối, hất tung nắp quan tài nặng nề —

Một cái bóng đen khổng lồ đứng dậy từ trong quan tài.

Đó là một "thần khu" (thân xác thần) to lớn nhưng khô quắt, dưới lớp y phục hoa lệ là làn da màu vàng kim ám trầm. Khuôn mặt bị mũ miện che khuất, dải lụa trắng rủ xuống như sương mù ngưng đọng, quỷ dị che lấp dung nhan thật. Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt vàng ròng khép hờ qua lớp lụa trắng.

Đôi mắt ấy liếc nhìn về phía Tuân Diệu Lăng và Lâm Nghiêu. Tĩnh mịch, thuần túy, lạnh lẽo.

Một luồng uy áp cường đại tức khắc ập xuống đầu họ.

Thân hình Lâm Nghiêu run lên, đầu óc ong ong. Một tiếng gọi từ tuyên cổ xa xăm vang lên sâu trong linh hồn, khiến ý thức hắn trống rỗng trong chớp mắt.

"Bịch!"

Tuân Diệu Lăng nhảy lên, tung một cú đá thẳng vào người hắn, đá văng hắn ra khỏi mộ thất. Cú đá này cũng giúp hắn tỉnh táo lại.

Lâm Nghiêu vội ngẩng đầu lên, cửa mộ thất đã bắt đầu xoay chuyển đóng lại. Trong khoảnh khắc khe cửa khép kín, hắn thấy một luồng kim quang chói lòa ập xuống đầu Tuân Diệu Lăng. Đó không phải thần lực đơn thuần, nơi kim quang quét qua, những vết nứt không gian đen ngòm lan ra như mạng nhện, tràn ngập oán khí mãnh liệt và ý chí hủy diệt của thần linh sau khi c.h.ế.t —

"Tuân sư tỷ!"

Rầm! Tiếng va chạm nặng nề vang lên. Thần Mộ hoàn toàn đóng kín.

Bên ngoài mộ thất, Lâm Nghiêu hoảng loạn và mờ mịt. Còn bên trong, Tuân Diệu Lăng lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng không hẳn xả thân cứu người — Lâm Nghiêu ở lại chỉ tổ vướng chân, chi bằng một mình ứng đối còn đơn giản hơn.

Nàng phi thân né tránh đòn tấn công, cười lạnh với thần khu đang xác c.h.ế.t vùng dậy kia: "C.h.ế.t rồi thì nằm im đi, còn giả thần giả quỷ cái gì?"

Côn Luân Kính: "Nói thế cũng không đúng lắm. Dù sao người ta vốn là thần mà."

Tuân Diệu Lăng: "Thần c.h.ế.t rồi không phải nên quy về thiên địa sao?"

Côn Luân Kính: "Lẽ ra là vậy. Nhưng năm đó Nhật Thần chưa c.h.ế.t hẳn. Đây là thần khu ngài ấy luyện chế riêng để chuẩn bị cho sự hồi sinh, vẫn luôn phong ấn ở đây chờ thời cơ thích hợp."

Kim quang vẫn không ngừng chớp động, nuốt chửng và xé rách mọi thứ trong khoảnh khắc. Sau cực hạn huy hoàng là cực hạn hủy diệt. Mộ thất chớp mắt đã bị lấp đầy bởi những vết nứt không gian đen ngòm. Dưới sự hủy diệt tuyệt đối này, dù là tu sĩ cao thâm đến đâu cũng chỉ như hạt bụi giữa dòng lũ, bị những vết nứt không gian nuốt chửng trong tích tắc.

Nếu là Tuân Diệu Lăng trước kia, có lẽ sẽ cảm thấy khó giải quyết. Nhưng hiện tại nàng đã thoát t.h.a.i hoán cốt. "Thần khu" này dám múa rìu qua mắt thợ, khoe khoang quy tắc không gian trước mặt nàng sao?

Nàng tế Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân, ném lên không trung. Thoáng chốc, những vết nứt đen ngòm đang lan tràn điên cuồng kia bắt đầu khép lại.

Tuân Diệu Lăng từng bước tiến lại gần quan tài. Bỗng nhiên, những dây đằng kim sắc quấn quanh đó bắt đầu run rẩy, rời khỏi quan tài, quấn lên hai tay thần khu. Trong nháy mắt, dây đằng và thần khu hòa làm một thể. Thần khu vung hai tay, dây đằng bạo trướng, lấp đầy cả mộ thất —

Hành động này không đủ để làm tổn thương Tuân Diệu Lăng, nhưng lại che khuất tầm nhìn của nàng. Nó muốn chạy trốn.

Tuân Diệu Lăng sao có thể để nó toại nguyện? Tức Tâm Kiếm trong tay nàng khẽ động. Không có thanh thế kinh thiên động địa, chỉ có một luồng hàn quang lướt qua. Đó là kiếm ý sắc bén chứa đựng khả năng trảm phá hư không, phá vỡ vạn pháp.

Nơi kiếm quang đi qua, những dây đằng kim sắc cuồng bạo bị đông cứng trong nháy mắt, rồi vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ rơi lả tả. Tầm nhìn lập tức rõ ràng hơn nhiều.

Cách đó không xa, Tuân Diệu Lăng thấy thần khu đang quay lưng lại với nàng, định nằm lại vào quan tài.

Giây tiếp theo, kiếm quang lóe lên, nhắm thẳng vào gáy thần khu. Chỉ nghe thấy một tiếng "phụt" trầm đục, cái đầu màu ám kim rơi khỏi thân thể, lăn long lóc ra xa.

Hai đốm lửa vàng rực trong hốc mắt cái đầu lập lòe vài cái như ngọn nến trước gió, rồi tắt ngấm.

Mất đi thần lực duy trì, thần khu khổng lồ sụp đổ ầm ầm, hóa thành một đoàn kim quang nổ tung. Vô số con bướm đêm nhỏ xíu màu vàng túa ra từ bên trong, lao về phía chùm sáng duy nhất rọi xuống từ đỉnh mộ. Chúng lao vào ánh sáng một cách quyết tuyệt, cháy thành tro bụi trong giây lát. Những dây đằng vừa rồi còn lan tràn khắp nơi cũng mất đi sự sống, nhanh chóng khô héo và tan thành bụi.

Trong chớp mắt, cả ngôi mộ trở nên trống rỗng, chỉ còn lại cỗ quan tài trơ trọi.

"Rắc —"

Cách tầng tầng vách đá, Tuân Diệu Lăng dường như nghe thấy tiếng sấm gầm thét từ trên trời cao.

Thiên Đạo, hay đúng hơn là ý thức tàn lưu của Thần Hoàng, đã hoàn toàn sụp đổ.

Tuân Diệu Lăng cướp đi Thần Khí, tiêu diệt con rối (Lâm Nghiêu) được chọn để thực thi kế hoạch, giờ lại xóa sổ hoàn toàn cơ hội hồi sinh của thần.

Nhưng Thiên Đạo có thể làm gì chứ? Ngăn cản thần minh sống lại đâu có vi phạm ý chí Thiên Đạo. Thần Hoàng năm xưa dùng thần lực thiết lập quy tắc Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo không phải công cụ để thần tùy ý sử dụng. Ngoài phạm vi chức quyền, thần cũng bất lực.

Tuy nhiên, rắc rối cũng sẽ kéo đến theo. Tuân Diệu Lăng biết rõ, hy vọng sống lại bị nàng phá hủy, Thần Hoàng chắc chắn muốn kéo nàng c.h.ế.t chùm. Như vậy, chuyện nàng cướp Thần Khí hay thân phận Vu tộc chuyển thế của Lâm Nghiêu e là không giấu được nữa. Thiên Đình tất nhiên sẽ gây khó dễ.

Giờ chỉ còn xem tốc độ hành động bên phía Thốc U có nhanh hay không thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bên trong Ma Vực.

Thốc U nhận được tàn hồn Tang Kỳ, không dám chậm trễ giây phút nào, vội vàng đến bẩm báo với Ma Chủ Tuế Uyên.

Lúc này, Tuế Uyên vẫn bị nhốt trong Phục Ma Chung, chịu sự giày vò của kiếp hỏa vô tận, thần trí điên loạn, gầm rú không ngừng như dã thú bị nung đốt. Nhưng khi nghe thấy Thốc U nhắc đến cái tên "Tang Kỳ", hắn bỗng dưng bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mặt Thốc U.

"Ma Chủ, ngài tỉnh táo hơn chút nào chưa?" Thốc U nâng cao hồn thể màu đỏ trong tay, đưa đến trước mặt Tuế Uyên, lặp đi lặp lại tên Tang Kỳ, "Hắn là huynh đệ của ngài. Ngài còn nhớ không?"

Đôi mắt ảm đạm như nến tàn của Tuế Uyên bỗng nhiên ngưng lại. Tiếp đó, hắn như vừa tỉnh mộng, vụng về mở miệng, giọng khàn đặc như bị giấy nhám thô ráp nhất mài qua:

"Tang... Kỳ?"

"Đúng vậy." Thốc U thở phào nhẹ nhõm. Tốc độ hồi phục thần trí của Ma Chủ nhanh hơn nàng tưởng tượng nhiều.

Tuế Uyên nhìn chằm chằm luồng hồn thể ảm đạm, lẩm bẩm: "Đây thực sự là... hắn?"

Thốc U: "Thiên chân vạn xác." Tuy phần lớn hồn phách đã chuyển thế, nhưng Tụ Hồn Kỳ đã giữ lại được phần ý thức thuộc về Tang Kỳ. Có lẽ do chấp niệm trước khi c.h.ế.t của Tang Kỳ quá sâu, phần ký ức này không muốn đi đầu thai. Thần hồn Vu tộc mạnh mẽ, ưu điểm rõ ràng nhưng nhược điểm cũng nằm ở đó: Hồn phách có tính tự chủ quá cao.

Thốc U nhân cơ hội nói thẳng kế hoạch của Tuân Diệu Lăng.

Nàng vốn tưởng Tuế Uyên sẽ chất vấn chi tiết hoặc cân nhắc kỹ lưỡng xem đề nghị này có đáng tin hay không. Nhưng Tuế Uyên chỉ nhìn hồn thể trong tay nàng một lúc, rồi hỏi bằng giọng thản nhiên:

"Xuy Hồn của ta hiện giờ ở đâu?"

Xuy Hồn là vũ khí của Tuế Uyên - một đôi búa lớn đã theo hắn nam chinh bắc chiến từ thời thượng cổ. Khi Tuế Uyên bị nhốt dưới Phục Ma Chung, vũ khí của hắn được Ma tộc liều c.h.ế.t mang về, trấn giữ dưới Ma Cung.

Tuế Uyên nhắc đến Xuy Hồn nghĩa là hắn đã sẵn sàng hợp tác trực tiếp với Tuân Diệu Lăng.

Thốc U ngẩn người, rồi cười hưng phấn: "Đợi ngài phá chuông ra ngoài, ta có thể mang Xuy Hồn đến cho ngài bất cứ lúc nào."

Ma khí quanh người Tuế Uyên cuồn cuộn, hắn buông ra hai chữ ngắn gọn đầy uy lực: "Ta đợi."

Trong nháy mắt, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên nuốt trọn bóng dáng hắn.

Thốc U hài lòng ngắt liên lạc, chuẩn bị đi lấy Xuy Hồn cho Ma Chủ. Xuy Hồn bị phong ấn trong Huyết Trì của Ma Cung, một khi lấy ra chắc chắn sát khí ngập trời, quần ma sôi sục. Xuy Hồn xuất thế, Ma tộc sẽ biết thời khắc phản công đã đến, sẵn sàng ra chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c.

Trên đường đến Huyết Trì, Thốc U gặp Triệu Khánh.

Hắn xuất hiện như bóng ma, thân ảnh nhẹ nhàng như khói, đôi mắt hẹp dài trên khuôn mặt tái nhợt dường như đang cười.

"Chẳng phải là Thiên Diện Ma Quân đa mưu túc trí của chúng ta đây sao." Hắn nói, "Thế nào, từ Tố Quang thành về rồi à? Tốn bao nhiêu công sức dọn đường như thế, rốt cuộc ngươi có lấy được Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân hay không?"

Thốc U nhìn thấy hắn là thấy phiền. Nàng đơn phương tuyên bố Triệu Khánh đã thăng chức thành đồng nghiệp đáng ghét nhất của nàng, không ai sánh bằng.

Thốc U thản nhiên đáp: "Thần Khí bị Tuân Diệu Lăng cướp rồi."

"............"

Gió thổi qua lạnh lẽo. Nụ cười trên mặt Triệu Khánh cứng lại, rồi cả khuôn mặt vặn vẹo sụp đổ.

Hắn nổi điên: "Ngươi làm sao thế hả? Không lấy được thì thôi, tại sao lại chắp tay nhường món Thần Khí quan trọng như vậy cho Tuân Diệu Lăng? Ngươi điên hay ngốc rồi? Không biết đường dừng kế hoạch lại mà quay về Ma Vực à?"

Thốc U quay mặt đi: "Ngươi còn mặt mũi nói ta? Kế hoạch thuyết phục Lâm Nghiêu gia nhập Ma tộc của ngươi thành công chưa? Chẳng phải cũng thất bại t.h.ả.m hại sao?"

Trong mắt nàng lóe lên tia sáng u tối, nàng mím môi.

Hồi lâu sau, Triệu Khánh mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: "Việc đã đến nước này, ngươi định đi đâu?"

"Đến Huyết Trì."

"...Muốn lấy Xuy Hồn?" Triệu Khánh cau mày, "Thần Khí chưa về tay, ngươi lấy Xuy Hồn làm gì? Định dùng nó c.h.é.m Tuân Diệu Lăng à?"

Thốc U trợn trắng mắt. Nàng thuật lại thỏa thuận hợp tác với Tuân Diệu Lăng, và lại lần nữa chứng kiến biểu cảm gần như sụp đổ của Triệu Khánh —

"Ngươi nghĩ cái quái gì vậy?" Hắn gào lên với khuôn mặt vặn vẹo, "Lời nói quỷ quái của Tuân Diệu Lăng mà ngươi cũng dám tin?"

Thốc U bình thản: "Đưa chúng ta lên Thiên Đình g.i.ế.c đám Tiên tộc đó, đối với ả ta chẳng phải là chuyện tốt sao? Có gì mà không đáng tin."

"Vậy sau khi g.i.ế.c sạch Tiên tộc thì sao?" Triệu Khánh hỏi một câu chí mạng, "Đến lúc đó có phải đến lượt chúng ta không? Tuân Diệu Lăng nắm trong tay Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân, liệu ả có tha cho chúng ta?"

Thốc U không trả lời trực tiếp. Nàng bình tĩnh nhìn Triệu Khánh một cái, rồi lướt qua hắn đi về phía Huyết Trì.

Thư Sách

"Ta vốn dĩ đâu có định sống sót trở về."

Chắc hẳn phần lớn đồng tộc cũng có cùng suy nghĩ như nàng. Cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ này có gì đáng luyến tiếc? Chi bằng c.h.ế.t oanh liệt một trận, hóa thành tro bụi tự do tan biến giữa nhân gian, đoàn tụ với những người thân yêu còn thống khoái hơn.

Huống hồ, là Ma tộc, tay họ đã nhuốm đầy m.á.u tươi không đếm xuể. Báo thù là tâm nguyện lớn nhất. Đã muốn báo thù thì còn tiếc gì cái mạng này?