Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 237: Trận chiến bên Huyết Trì



Phía sau Thốc U, Triệu Khánh im lặng đứng đó. Ánh mắt hắn lóe lên tia đen tối.

Trong nháy mắt, hắn xoay người ra tay, lưỡi đao xé gió, ánh sáng xanh run rẩy vẽ ra đường cong lạnh lẽo trong màn đêm.

Thốc U lẽ ra bị đ.á.n.h lén lại như đã sớm đoán trước. Nàng xoay người, vận ma khí vào lòng bàn tay, vung ra một chưởng. Ma khí va chạm với đao khí, bụi đất bay mù mịt.

"Triệu Khánh." Thốc U vô cảm gọi tên hắn, "Đây là kế hoạch Ma Chủ đã đồng ý, không có chỗ cho ngươi xen vào. Hơn nữa, ngươi đ.á.n.h lén ta từ phía sau là có ý gì?"

Triệu Khánh không trả lời trực tiếp. Hắn sa sầm mặt mày, gằn giọng:

"Ngươi muốn c.h.ế.t, nhưng còn có những người khác không muốn c.h.ế.t!"

...

Bóng đêm dần tan, chân trời hửng sáng.

Thư Sách

Lâm Nghiêu thấy Tuân Diệu Lăng không rụng một sợi tóc nào, thở phào nhẹ nhõm.

"Tuân sư tỷ, cái thứ đó..."

"Đã c.h.ế.t." Tuân Diệu Lăng nói ngắn gọn, "Yên tâm, hóa thành tro rồi, c.h.ế.t hẳn hoi."

Lâm Nghiêu lúc này mới thực sự yên tâm.

Hắn cùng Tuân Diệu Lăng bước ra khỏi Thần Mộ. Ánh sáng nhạt nơi chân trời nhuộm những ngọn cây thành màu vắng lặng. Thi thoảng có vài con chim bay ra khỏi tổ, hóa thành những chấm đen nhỏ trên bầu trời. Lâm Nghiêu nhìn về phía chân trời mờ mịt, bỗng nói:

"Sư tỷ, ta đoán được ai là người đặt Tụ Hồn Kỳ vào Thần Mộ đó rồi."

"Là ai?"

"Ma Quân Triệu Khánh." Lâm Nghiêu nói, "Khi bị hắn bắt đi, ta đã chính tai nghe hắn nói hắn biết sự tồn tại của Thần Mộ, và cũng biết ta đã từng đến đó."

Thời điểm Lâm Nghiêu lấy được Tụ Hồn Kỳ quá trùng hợp, địa điểm cũng không bình thường.

Sau khi có được Tụ Hồn Kỳ, hắn chưa từng dùng đến, mà đưa ngay cho Tuân Diệu Lăng. Vậy mà Triệu Khánh vừa bắt được hắn đã mở miệng đòi Tụ Hồn Kỳ, chứng tỏ hắn ta đinh ninh vật đó đang ở trên người Lâm Nghiêu —

Chỉ có một lời giải thích: Chính Triệu Khánh đã đặt Tụ Hồn Kỳ vào Thần Mộ.

Hắn ta dẫn dụ Lâm Nghiêu vào Thần Mộ, gieo hạt giống của Thần Hoàng lên người hắn. Sau đó thuận lý thành chương để hắn mang đi công pháp, bội kiếm và Tụ Hồn Kỳ.

Lâm Nghiêu đã bị Triệu Khánh dẫn dắt vào một lối mòn tư duy: Hắn theo bản năng cho rằng những vật bồi táng này thuộc về chủ nhân ngôi mộ. Sau này khi biết mình là chuyển thế của Tang Kỳ, hắn sẽ nghĩ đó là do người Vu tộc chuẩn bị cho kiếp trước của mình.

Đợi đến khi hắn phát hiện ra Vu tộc và Thần tộc vốn không đội trời chung, Vu tộc tuyệt đối không thể chuẩn bị một huyệt mộ mang tên "Thần Mộ" cho tộc trưởng... thì lúc đó có lẽ hạt giống của Thần Hoàng đã nảy mầm trong đầu hắn rồi. Hắn có còn là chính mình nữa không?

Nghe xong suy luận của Lâm Nghiêu, Tuân Diệu Lăng nhíu mày.

"Chúng ta phải báo cho Thốc U ngay. Ma Quân Triệu Khánh là người của Thần Hoàng."

 

Bên Huyết Trì, Ma Vực.

Thốc U và Triệu Khánh giao đấu kịch liệt. Triệu Khánh ra tay tàn độc, không còn chút kiêng dè nào của một Ma Quân, dường như quyết tâm không để Thốc U lấy được Xuy Hồn.

Tương tự, Thốc U cũng không hề nương tay. Nàng đã sớm nhận được tin từ Tuân Diệu Lăng, biết kẻ này là phản đồ. Hơn nữa, bình thường nàng cũng chẳng ưa gì hắn.

Thốc U tung ra vô số sợi tơ rối, điều khiển đám con rối đầy ma khí lao về phía Triệu Khánh, như muốn nhấn chìm hắn.

"Ma tộc sống càng lâu, c.ắ.n nuốt đồng loại càng nhiều thì thực lực càng mạnh. Triệu Khánh, ngươi và ta làm thế nào đi đến bước này, trong lòng chúng ta tự rõ." Thốc U bình tĩnh nói, ánh mắt sắc bén khiến Triệu Khánh không dám nhìn thẳng, "Chúng ta chỉ còn lại cái mạng rách này thôi. Ngươi không đi báo thù mà chỉ muốn sống tạm bợ, ngươi không thấy có lỗi với những đồng tộc bị tra tấn sao?"

Triệu Khánh im lặng, chỉ điên cuồng vung đao phản kháng. Trong ranh giới sinh tử, hắn không nghĩ ra chiêu thức gì cao siêu, chỉ có thể dựa vào đao pháp đã gắn bó với mình ngàn năm nay.

Chính nhờ đao pháp này, hắn từ một tộc nhân bình thường trở thành cận vệ của tộc trưởng, theo Tuế Uyên chinh chiến. Cũng nhờ nó, hắn sống sót qua cuộc tàn sát điên cuồng ban đầu, tay nắm chặt vũ khí đẫm máu, giẫm lên xác người thân bạn bè để trở thành một trong những Ma Quân đầu tiên.

Đao khí cuồn cuộn như cuồng phong, lạnh lẽo cô tuyệt, khiến thiên địa biến sắc, c.h.é.m mở một con đường m.á.u giữa đàn con rối.

Thốc U khẽ cau mày, lùi lại phía sau.

Thanh đoản đao màu xanh bay vút tới như sao băng. Thốc U giơ tay vận ma khí định cản lại, nhưng ngay sau đó, bóng dáng Triệu Khánh như quỷ mị xuất hiện trước mặt, hàn quang lóe lên, lưỡi đao bổ xuống đầu nàng.

Sát ý ngùn ngụt, đoản đao sắc lẹm hóa thành luồng sáng khó bắt kịp, đ.â.m thẳng vào giữa trán Thốc U!

Thốc U cảm thấy nhói đau, như thể mũi đao đã xuyên thủng da thịt.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một con rối hình nhện nhỏ xíu bò ra từ vai Thốc U, nhảy lên không trung. Mắt nó lóe hồng quang, vô số sợi tơ bạc mảnh như mưa rào b.ắ.n về phía Triệu Khánh, siết chặt cổ tay cầm đao của hắn.

Ban đầu chỉ là một con. Trong nháy mắt, hai con, ba con khác cũng bò ra —

Thốc U dùng tay làm d.a.o c.h.é.m mạnh, buộc Triệu Khánh phải buông tay, thanh đoản đao rơi xuống đất leng keng.

Mạng nhện dày đặc nhanh chóng kết thành cái kén bao vây lấy Triệu Khánh, trói chặt hắn bên trong. Hắn thử gọi vài thanh đoản đao khác c.h.é.m vào tơ nhện, nhưng tơ nhện tưởng chừng yếu ớt lại cứng như thép, tia lửa b.ắ.n tung tóe mà tơ vẫn không đứt.

Sắc mặt Triệu Khánh tối sầm: "Đây là thứ quỷ gì?"

Đây là phế liệu Thốc U thu được khi rèn luyện sợi "Khiên Ti Dẫn". Mấy ngàn năm ròng rã mới thành được một sợi, làm sao không có phế phẩm? Tuy không kéo dài vô tận được như "Khiên Ti Dẫn", nhưng độ dẻo dai thì không thua kém. Đừng nói đoản đao của Triệu Khánh, ngay cả Xuy Hồn của Ma Chủ muốn c.h.é.m đứt một lần cũng khó.

"Ta vốn định để dành thứ này đối phó Tiên Đế." Thốc U thở dài, vẻ mặt oán trách như thể Triệu Khánh gây thêm phiền phức cho nàng, "Không ngờ lại phải dùng lên người ngươi trước."

Nàng phất tay đ.á.n.h bay những thanh đoản đao đang bay lượn, từ tay áo trượt ra một con d.a.o găm. Lưỡi d.a.o vừa ra khỏi vỏ đã tỏa ra hàn quang trong trẻo.

Đây là vũ khí phòng thân do chính tay Chung Ẩm Chân rèn cho nàng. Dù cất giấu đã lâu nhưng vẫn sắc bén như mới. Thốc U trước đây không nỡ dùng, nhưng nực cười thay, từ khi quyết tâm đồng quy vu tận với đám Tiên tộc, nàng bỗng nhiên có thể sử dụng nó không chút chướng ngại.

"Ta không muốn nói nhiều." Nàng lạnh lùng nhìn Triệu Khánh, "Từ đầu đến cuối, thần minh đều là kẻ thù của chúng ta. Tình cảnh hiện tại của chúng ta cũng là do thần ban tặng. Vậy mà ngươi lại cam tâm làm việc cho thần — ngươi có thấy mình hèn hạ không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ma tộc không có đạo đức, mắng c.h.ử.i thông thường chẳng ăn thua gì. Vì thế, Thốc U tung ra đòn tấn công vào linh hồn.

Triệu Khánh tuy thua trận nhưng lạ thay không hề tức giận. Hắn rũ mắt im lặng hồi lâu, rồi bật cười khẽ, ánh mắt đỏ ngầu vương nét tự giễu.

"...Ta chỉ là không muốn c.h.ế.t. Chỉ thế thôi."

"Ngươi là tộc nhân trải qua cái c.h.ế.t rồi sống lại, khác với loại ma tồn tại từ đầu như ta. Ngươi nói sống tạm bợ là có lỗi với người đã c.h.ế.t, nhưng với ta thì hoàn toàn ngược lại. Để sống sót, ta đã c.ắ.n nuốt quá nhiều tộc nhân. Từ bị ép buộc đến chủ động. Ban đầu ta còn thấy ghê tởm, nhưng giờ ta đã quen rồi."

"Ta đã sống sót! Ngươi hiểu không? Hồn phách Vu tộc đã sớm mục nát, đứng trước mặt ngươi giờ là một con ma chính hiệu! Cách sinh tồn của Ma tộc chúng ta là bất chấp mọi giá để tồn tại."

Mặt Triệu Khánh sầm xuống, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sự không cam lòng.

"...Nếu kết cục chúng ta liều mạng giành lấy chỉ là theo Ma Chủ lên trời, ngọc nát đá tan cùng Tiên tộc rồi cùng nhau c.h.ế.t hết — vậy thì sự dày vò ta phải chịu đựng, sự tồn tại ngàn năm nay của ta có ý nghĩa gì?"

Không khí rơi vào tĩnh lặng. Câu hỏi này Thốc U không biết trả lời thế nào. Nếu không gặp Chung Ẩm Chân, có lẽ nàng cũng đã sớm tuyệt vọng.

Thốc U nhíu mày: "Thần Hoàng hứa sẽ bảo toàn mạng sống cho ngươi sau khi xong việc?"

"Đúng vậy." Giọng Triệu Khánh trầm xuống, "Không chỉ thế. Đợi chúng ta tàn sát hết Tiên tộc, Thần Hoàng có thể thu hồi Thần Khí thất lạc, độc chiếm quyền bính chư thần, tái tạo thần khu, trở thành chủ nhân Tam giới. Thần nói, thần nguyện ý khoan thứ cho Vu tộc."

Thần Hoàng hứa với hắn một tương lai cho hắn và những tộc nhân còn lại. Cái giá phải trả là thiên địa chỉ còn lại một chí tôn duy nhất — Thần Hoàng.

Thốc U giận đến run người. "Khoan thứ? Vu tộc chúng ta cần thần khoan thứ sao?"

Khi cơn giận nguôi ngoai đôi chút, nàng nhanh chóng truyền tin cho Tuân Diệu Lăng, báo lại những gì Triệu Khánh tiết lộ. Rất nhanh có hồi âm:

"Kế hoạch hồi sinh của Thần Hoàng quả nhiên đang âm thầm tiến hành. Nhưng đừng lo, ta đã phá hủy hoàn toàn thần khu mà hắn giấu kín. Còn Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân, một khi nhận chủ mới thì chủ cũ không thể sử dụng được nữa, yên tâm đi."

Nghe vậy, thần kinh căng thẳng của Thốc U rốt cuộc cũng giãn ra.

Triệu Khánh: "............"

Từ lúc nghe thấy giọng Tuân Diệu Lăng, hắn rơi vào trạng thái c.h.ế.t lặng, như người mất hồn. Hắn đã dốc bao tâm huyết làm việc cho Thần Hoàng suốt thời gian dài, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Tuân Diệu Lăng phá hỏng tất cả...

"Đúng rồi, ta còn một câu hỏi nữa." Tuân Diệu Lăng bỗng lên tiếng, "Cha mẹ Lâm Nghiêu là do ngươi ra tay hại c.h.ế.t phải không?"

Yết hầu Triệu Khánh chuyển động kịch liệt, như bị ai bóp cổ. Hồi lâu sau, hắn rít qua kẽ răng một chữ lạnh lẽo khô khốc:

"Phải."

"............"

Sự im lặng bao trùm trong khoảnh khắc.

Đầu bên kia truyền đến tiếng gào thét phẫn hận kìm nén của Lâm Nghiêu: "Đừng g.i.ế.c hắn! Để hắn lại cho ta, ta phải tự tay —"

Thốc U đương nhiên không nghe lệnh hắn.

"Phập" một tiếng, d.a.o găm của nàng cắm phập vào n.g.ự.c Triệu Khánh. Ma khí đen đặc trào ra. Thốc U mổ n.g.ự.c Triệu Khánh, thò tay vào lấy ra một ngọn lửa màu đen. Ánh u quang mãnh liệt nhảy múa trong lòng bàn tay tái nhợt của nàng trông càng thêm yêu dị.

Nàng nhìn xuống Triệu Khánh, bình tĩnh nói: "Còn di ngôn gì không?"

Vẻ kinh sợ đông cứng trên mặt hắn. T.ử khí nhanh chóng lan tràn, đồng t.ử giãn ra.

"Ta sẽ đợi các ngươi... ở địa ngục..."

Thốc U hừ lạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại. Ngọn lửa đen giãy giụa trong kẽ ngón tay nàng một thoáng rồi tắt ngấm.

Lẽ ra nàng nên nuốt chửng ngọn lửa này để tăng cường sức mạnh, nhưng hiện tại nàng không muốn làm thế. Rất nhanh, Triệu Khánh ngã xuống, thân xác bị thiêu rụi trong chớp mắt, tro tàn bay theo gió, tan biến vào hư không.

Thốc U đứng đó vài giây, xác định hắn đã "c.h.ế.t hẳn", rồi quay người đi về phía Huyết Trì.

Chẳng bao lâu sau, phía trên Huyết Trì truyền đến tiếng sôi sục dồn dập. Một luồng ma khí nồng đậm phóng lên trời, nhuộm đen một nửa bầu trời Ma Vực.

...

Đại thù của Lâm Nghiêu cuối cùng cũng được báo. Nhưng trên mặt hắn không có chút vui vẻ nào, ngược lại còn hoảng hốt, như con rối bị rút mất hồn.

"Sư tỷ." Hắn nói với ánh mắt trống rỗng, "Nếu ta không ra đời, có phải cha mẹ ta sẽ không c.h.ế.t không?"

Tuân Diệu Lăng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể vụng về vỗ lưng hắn, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: "Đệ đừng nghĩ như vậy."

Cái c.h.ế.t của cha mẹ đối với Lâm Nghiêu như vết sẹo mưng mủ, bóc ra sớm thì tốt sớm. Còn hơn là để hắn bị Triệu Khánh lừa gạt làm con rối cho Thần Hoàng.

Tuân Diệu Lăng vốn định để Lâm Nghiêu yên tĩnh một mình, ai ngờ ngọc giản của cả hai đồng thời sáng lên.