Tiên hoàng khi ấy từng phái một vị thái giám tâm phúc đến đây bình định, chẳng ngờ lại bị dân làng ném sống xuống biển tế thần.
Từ đó, tiên hoàng bãi bỏ những cấm lệnh, người xuống biển ngày một ít dần.
Theo thời gian, dân cư nơi này đều buôn bán đồ ăn uống, coi hải sản là nguồn sinh kế trọng yếu.
Bởi vậy Nam Giang cũng chẳng còn giàu có phồn thịnh như xưa, ngược lại còn tràn vào đủ hạng người phức tạp.
Thế nhưng, nơi sạp ngọc trai không xa lại chen chúc vô số người xếp hàng.
Chủ sạp kia mang mặt nạ, ngẫu nhiên thò tay vào hũ lấy ra ngọc trai bán cho người xếp hàng, mà số bạc hắn thu được, lại là mười lá vàng một viên.
Người nhận được ngọc trai lập tức hưng phấn như được tiếp máu gà, dung nhan sáng rỡ, ngay cả bước đi cũng nhẹ bẫng.
Ta đoạt một thỏi vàng trên người Phàn Ngọc, nhanh chóng chen lên trước, đặt thỏi vàng trên bàn.
Xuống thuyền ta đã cố ý phủ khăn sa che mặt, để người khác chẳng thể nhận ra thân phận.
“Chủ quán, ngọc trai này cũng thú vị đấy, bản tọa thời gian eo hẹp, có thể bán cho ta trước không?”
Chủ sạp hừ lạnh: “Ngọc trai này, ta chỉ bán cho kẻ hữu duyên, chẳng bán cho lũ chó chen ngang thiếu lễ độ.”
Ta liếc vào trong hũ, thấy ngọc trai ngâm trong máu tươi, còn sủi bọt.
Tức khí bốc lên tận óc – con súc sinh này, dám giữa thanh thiên bạch nhật làm cái trò dơ bẩn, còn lải nhải chen hàng với không chen hàng.
Đang định lật cả bàn quầy, bỗng nghe tiếng xôn xao náo động vang dậy.
Kẻ vừa mua được ngọc trai, lúc này lại đang cắn xé một phụ nhân và đứa trẻ chừng ba tuổi. Người mẹ liều chết bảo vệ con, lấy thân che chở, vai đã bị cắn nát máu thịt mơ hồ.
Mấy kẻ kia, trong mắt toàn là ánh sáng đỏ rực thèm khát.
“Mau tản ra! Chạy đi!” – Mộ Dung Tuyết lao đến lôi kéo những kẻ đang cắn xé, song lại bị Phàn Ngọc một tay đẩy ra sau, ôm chặt vào ngực.
Khi ấy, sạp ngọc trai và chủ sạp trước mặt ta đã biến mất tăm.
Sau khi cắn xé vài miếng, mấy người đó lại xông vào đám đông tìm mục tiêu mới, đều là trẻ nhỏ chưa quá mười tuổi.
Tóm được liền cắn xé ngấu nghiến, cho đến khi đối phương mắt trừng trợn ngược, cổ gãy lìa, đau đớn hoảng sợ mà chết.
Mới chân ướt chân ráo đến đã gặp cảnh khiêu khích này, ta lại chẳng cách nào ngăn cản. Bởi chỉ cần ta ra tay, lập tức sẽ thành tội nhân của Nam Giang.
Chúng ta đều là khách lạ, vừa đặt chân bến cảng đã phát sinh bạo loạn, lại thêm nơi này tổ tiên đều nhờ ngọc trai mà sinh sống, giờ bảo họ rằng chính “ngọc trai” gây họa, tất sẽ chẳng ai tin.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một cách – tìm sư thúc.
Đệ tử Bồng Lai chỉ còn ba người: sư phụ, sư thúc, và một kẻ phạm lỗi bị trục xuất.
Nhưng ta từ trước đến nay chưa từng gặp người kia, giang hồ cũng chẳng có giai thoại gì về hắn, tựa hồ như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn tung tích.
Lúc ấy, binh lính tuần tra chạy đến, dẫn đầu là Nam Giang chỉ huy sứ – Bành Nhiễu.
Kẻ này bình thường nói năng lắp bắp, song mỗi khi xử án lại ăn nói mạch lạc sáng suốt, như thể sinh ra để cầm cân nảy mực.
Bên cạnh còn có một gã tên Mạnh Tra.
Nhắc đến Mạnh Tra, nay đã hơn ba mươi, nhưng ta từng thấy hắn thuở nhỏ, thường theo một thái giám trong cung đến cửa hiệu của ta mua sắm.
Vết bớt hình cóc trên trán hắn, quả thật khiến người khó quên.
Chúng ta nhanh chóng ẩn vào đám đông, lấy ra tượng đất nhỏ do sư thúc tặng, ném xuống đất liền vỡ vụn, tức khắc hiện ra một lão nhân, dẫn chúng ta rời đi.
Sư thúc này, từ khi ta còn có trí nhớ chỉ được gặp vài lần, mà mỗi lần đều “khác hẳn thường nhân”.
Ông tinh thông mộc nghệ cùng nghề nặn đất, chính là đại sư lừng danh giang hồ chuyên chế tạo cơ quan – Mục Bách Giang.
Nói đến danh tự này, có lẽ ít người biết, nhưng sư tổ của ông lại là Công Thâu Bàn – chính là Lỗ Ban, bậc thầy cơ quan.
Từ khi Lỗ Ban cùng Mặc Tử đại chiến một trận, liền mất tiếng nơi giang hồ, bị tịch thu chức quan. Lại thêm Tần Thủy Hoàng nhất thống lục quốc khiến lòng người bất mãn, cơ quan chế tác dần đi xuống.
Mà sư phụ của sư thúc ta, chính là môn hạ cuối cùng của Lỗ Ban.
Mỗi lần triều đại đổi thay, chiến loạn kéo đến, ta luôn nghĩ: giá như Lỗ Ban còn sống thì tốt biết bao. Nhưng nếu quả thật còn sống, e rằng lại khiến nhiều người chết hơn.
Binh khí sinh ra, có thể hộ quốc, cũng có thể diệt quốc.
Trên đời này, vốn không có tuyệt đối đúng hay tuyệt đối sai. Nếu có, cũng chỉ là phán quyết của kẻ trong cuộc mà thôi.
3
Xuyên qua chốn phồn hoa, lại ngồi thuyền lá nhỏ, rồi men theo ngọn núi cao vút mây xanh, dưới chân như giẫm lên linh mã, trong ngoài thông suốt, thẳng đến khi “đào nguyên tiên cảnh” hiện ra.
Dân gian thường truyền rằng: có ngư phu đánh cá vô ý đi lạc vào một lối hẹp, bèn thấy được chốn sinh hoạt khác hẳn nhân gian, nơi đó không có chiến loạn, tự cấp tự túc.
Quang cảnh trước mắt khiến Mộ Dung Tuyết sợ đến kêu thất thanh. Một đoàn nam nữ đang cày cấy dệt vải trên đồng, mà y phục trên người bọn họ lại chẳng hề tương tự với Đại Tần.
Bọn họ tóc đều buộc cao bằng một sợi dây, mà nam tử thì toàn là tóc ngắn.
Ở Đại Tần, bất luận nam nữ, mặc y phục gì, búi kiểu tóc nào, đều bị đẳng cấp chế định. Thế mà ở nơi đây, mọi người đều bình đẳng.
Thậm chí có nam tử ôm hài nhi dỗ ngủ, nữ nhân nơi đồng ruộng kết bạn cười đùa.
Tiếng kêu thất thanh đã khiến bọn họ sinh bất mãn, một nhóm nam nhân liền kết thành bức tường, bảo hộ vợ con cha mẹ già sau lưng, rồi kéo dây trên cây khiến cơ quan chuyển động.