Sư Phụ Ta Rốt Cuộc Là Ai

Chương 6



Trong đó, Doãn Trường Vĩnh của Doãn Vĩnh thương hộ lại là huynh đệ kết nghĩa với Thôi Thế Đường.

Khi Thôi gia còn chưa suy sụp, hắn phần nhiều dựa vào Thôi gia để đem hàng hóa tới Kinh Giang, cũng lôi kéo thêm không ít kẻ xu nịnh.

Bốn thương hộ này ở bốn phương khác nhau, tựa như một cái hộp vuông vức, từ chủ nhân đến chó mèo trong nhà, đều chết sạch.

Kỳ lạ thay, lại chẳng có nữ nhân nào.

Thị vệ thay lời Bành Nhiễu nói:
“Các thương hộ này có một quy củ bất thành văn, chính là không cho nữ nhân bước vào nhà, nói rằng nữ nhân sẽ phá hỏng phong thủy cùng tài vận.

Nếu thiếp thất sinh con, sinh nam thì đem về phủ, sinh nữ thì để nữ nhân nuôi lớn.”

Mộ Dung Tuyết nhìn một bãi tử thi, phẫn hận mắng:
“Đáng kiếp! Một lũ từ giữa háng nữ nhân chui ra, lại coi nữ nhân như vật xui xẻo? Có bản lĩnh thì tự mà sinh con đi.”

Ta ôm bụng ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh từng giọt rịn ra trên trán.

Văn Triệt lập tức bế ta lên, nhịp tim trong ngực hắn dội ầm ầm bên tai ta.

Phàn Ngọc liếc nhìn Bành Nhiễu, hắn vội vàng nói trơn tru:
“Bạch cô nương thân thể không khỏe, vậy để ngày mai hãy tra, về phủ!”

Rời khỏi tầm mắt mọi người, ta khẽ đẩy ngực Văn Triệt, hắn liền đặt ta xuống.

Chúng ta đã bàn sẵn, nếu có biến thì ta sẽ giả bệnh.

Bởi lẽ lần này số người chết quá nhiều, việc tất nhiên rắc rối, mà lúc này, càng thích hợp để hành động trong đêm.

10

“Đêm đen gió lớn, người chết như rạ!”

Vừa mới leo lên tường, ta đã nghe thấy một giọng nữ tử, làm ta giật cả mình.

Mộ Dung Tuyết nằm bò trên cây, còn ợ một tiếng rượu, Phàn Ngọc phải giữ chặt nàng, kẻo ngã xuống.

Văn Triệt vòng tay ôm lấy eo ta, hòa mình vào bóng đêm.

Nam Giang dựa biển mà sống, bến thuyền làm trung tâm, bốn thương hộ chia ra ở bốn hướng, tạo thành thế dựa núi kề sông.

Theo lẽ thường, kẻ làm ăn buôn bán vốn coi trọng phong thủy, bốn nhà này hẳn nên ở giữa thành mới đúng.

Đã dời tới đây, cũng nên trồng vài khóm hoa cỏ trước cửa, treo thêm đồ vật chiêu tài, vậy mà trước cổng bốn nhà sạch trơn, đến một đôi sư tử đá cũng chẳng có.

Ta cùng Văn Triệt quan sát trước phủ Doãn Trường Vĩnh hồi lâu, gõ thử đập thử, phát hiện ngay trước cửa lại chôn giấu thứ gì.

Văn Triệt vung tay, đất vỡ tung, một hàng sọ người xếp ngay ngắn hiện ra trong hố đất.

Xem hình dáng, đều là sọ nữ tử, tuổi tác hãy còn non trẻ.

Những gì dọc đường nhìn thấy, quả thực ngày càng buồn nôn.

Quay sang xem những thương hộ khác, cũng chẳng khá hơn là bao.

Xem ra, của cải kiếm được vốn là tiền máu, chết thảm cũng là lẽ đáng.

Cái gì mà sinh con trai thì mang về nhà nuôi, sinh con gái thì để mẹ nuôi dưỡng, hóa ra mệnh nữ nhi sinh ra đã là để lát đường cho nam tử.

Ta tức giận đến run rẩy, nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Đột nhiên Văn Triệt tung người về hướng tây.

Mạnh Tra lén lút ngồi chồm hổm bên giếng nước ngọt trong thành, bị trường kiếm của Văn Triệt xuyên tay, ghim chặt xuống đất.

Ống trúc rơi xuống, vô số con trùng cùng ngọc trai rơi vãi khắp nơi.

Rõ ràng Mạnh Tra định hủy cả thành này.

Toàn thành lập tức đèn đuốc sáng trưng, Bành Nhiễu dẫn người chạy tới, nhìn thấy Mạnh Tra dưới đất, lắp ba lắp bắp nửa ngày chẳng nói nổi một câu trọn vẹn.

Ta rạch đầu ngón tay nhỏ máu xuống đất, đám trùng cùng ngọc trai kia đồng loạt hóa thành màu đen.

Quả nhiên giống hệt ngọc trai trên tử thi trong địa lao ngày nọ.

Người ở bến thuyền bán máu trong chum ngọc trai, chính là Mạnh Tra.

Mạnh Tra đau đến mặt mày tái nhợt, nhưng lại không chút sợ hãi, thậm chí còn bật cười lớn:
“Kẻ đáng chết đã chết, còn lại những kẻ sống, thì cứ sống đi.”

Những chiếc đầu chôn trước cửa bốn nhà được thị vệ đào lên, có cái mới vùi xuống chưa đầy một tháng.

Khi chiếc đầu cuối cùng được đào lên, Mạnh Tra liền vùng vẫy bò tới, mắt đỏ ngầu, cắn răng chịu đau rút kiếm Văn Triệt, nửa bàn tay rách toạc.

Hắn ôm chặt một chiếc đầu, gào khóc thảm thiết.

Mạnh Tra gọi chiếc đầu ấy là thê tử.

Mà nguồn cơn sự việc, phải kể từ tiền triều.

11

Mạnh Tra mười bốn tuổi, theo nghĩa phụ An công công cùng tới Nam Giang thay tiên hoàng giám sát dân tình, kỳ thực chính là đi bình loạn.

Bấy giờ trong triều các thế lực đều bởi thân thể tiên hoàng không tốt, liền ngấm ngầm tính toán xem mình có thể thu được bao nhiêu lợi ích, chẳng ai nguyện đứng ra gánh lấy họa này.

Tiên hoàng cũng chẳng yên tâm, bèn phái An công công –tâm phúc bên mình – đi chuyến ấy.

Nào ngờ, họ Doãn lại chính là kẻ gây chuyện, tức tổ phụ của Doãn Trường Vĩnh. Lão này thủ đoạn độc ác, lời ít ý nhiều, tụ tập dân chúng ném An công công xuống biển.

Còn Mạnh Tra khi đó vốn là cô nhi ăn mày, được nhận làm nghĩa tử của An công công. Bởi thân thể quá mức suy nhược, chuyện thiến thân vốn định làm cũng bị gác lại.

Thân thể Mạnh Tra gầy yếu, liền được một hộ nông dân trong thành thu lưu, trong nhà còn có một tiểu nữ.

Hắn ngày ngày toan tính, dùng tiền kiếm được lén mua binh thư nghiền ngẫm, chỉ mong một ngày có thể báo thù.

Khi Bành Nhiễu nhậm chức, thiếu một trợ thủ, hắn liền tự tiến cử.

Ngày tháng trong nhà cũng dần khấm khá hơn, miếng ngọc bội An công công trao cho, hắn chưa từng nỡ đem bán.

Hắn vốn định khi kiếm đủ tiền sẽ đưa nghĩa phụ nghĩa mẫu cùng muội muội rời khỏi thành, đi nơi khác sinh sống. Năm muội muội tới tuổi cài trâm, phụ mẫu đã định sẵn hôn sự cho nàng và hắn.