Sư Phụ Ta Rốt Cuộc Là Ai

Chương 7



Nào ngờ mộng tưởng của hắn hoàn toàn bị phá vỡ. Doãn Trường Vĩnh tiếp quản việc nhà, ngạo ngược tuyên bố mình cùng quan lớn kinh thành là huynh đệ kết nghĩa. Đám dân chúng núi cao vua xa, tự nhiên đều e sợ.

Cướp đoạt dân nữ, lại mượn cớ nữ tử xui xẻo để bức hại, khiến người ta chẳng bắt nổi nhược điểm.

Mạnh Tra phẫn nộ, bèn dùng tà thuật dọn sạch bọn chúng, chỉ để báo thù cho nghĩa phụ cùng vị hôn thê.

12

Xử lý xong hết thảy, trở về khách điếm tìm một vòng, mới phát hiện Mộ Dung Tuyết không có trong phòng.

Ta tưởng đã xảy ra chuyện chẳng lành, liền mang theo Văn Triệt một cước đá tung cửa phòng Phàn Ngọc.

Ai ngờ, y phục vương vãi đầy đất, hai kẻ ấy lại đang say giấc cùng nhau.

Ta cùng Văn Triệt xấu hổ tới nỗi chẳng phân nổi đông nam tây bắc, khi ra ngoài hai đứa còn đồng loạt đập đầu vào cửa, đau đến phát run.

Tên tiểu tử Phàn Ngọc này, im ỉm mà làm nên chuyện lớn.

Ta cùng Văn Triệt ngầm hiểu nhau, thẳng tới khi mặt trời lên cao quá ngọn tre vẫn chưa ra khỏi phòng.

Mãi đến khi hai tiếng thét vang vọng, Mộ Dung Tuyết mặc áo trong, ôm đống y phục xông vào.

Ta đang ngồi bón cho Huyền Quy trên bàn ít cá tôm khô, Mộ Dung Tuyết thấy chúng ta thì kinh ngạc không thôi, mặt mày khi đỏ khi xanh.

Ta cười đầy ẩn ý, từ trên xuống dưới liếc nàng một vòng, tiểu cô nương kia đỏ mặt tía tai, lập tức chui thẳng vào tịnh phòng.

“Đừng nhìn ta nữa! Sư tỷ!! Thật mất mặt quá đi!!”

Ta cúi mắt, giấu đi ánh lệ đang đỏ hồng, khóe mắt khẽ liếc nàng đang chạy trối chết.

13

Mạnh Tra bị lưu đày tới đại mạc làm lao dịch, Bành Nhiễu nể tình bằng hữu nhiều năm sẽ giúp hắn trông nom dưỡng phụ dưỡng mẫu.

Trước khi đi, ta vốn định tới bái biệt sư thúc, nào ngờ lão tiểu đầu ấy lại du ngoạn sơn thủy, còn để Văn Triệt lưu lại bên ta.

Có lẽ có chàng ngày đêm bầu bạn, ký ức thiếu khuyết trong ta cũng dần khắc sâu trở lại.

Ta nhớ tới kẻ vì phạm lỗi mà bị trục xuất khỏi sư môn, kẻ đầu trọc từng bày kế xấu cho Mạnh Tra, cũng chính là gã hòa thượng mặt âm dương tập kích ta ở Đông Giang. Hóa ra, bọn họ đều là một người.

Mà hắn, còn có một thân phận khác – chính là phụ thân sinh ra ta.

Đến lúc này ta mới hiểu, bức thư trong hoàng cung kia viết: “Bạch Xu, nhớ trả nhân quả”.

Nhân quả gì? Nợ cha con gái trả? Thiên hạ cùng nhau chôn vùi ư?

Thật là buồn cười.

Nhưng nếu cái chết của ta có thể đổi lấy thái bình thiên hạ, vậy thì có gì đáng sợ.

14

Tây Giang, nơi có nhiều cấm kỵ nhất trong Đại Tần. Người chết tại đây, chưa từng thổ táng, mà là thủy táng, thụ táng hoặc thiên táng.

Bách tính nơi này tín phụng Phật giáo. Vừa đặt chân tới địa giới, liền nghe thấy tiếng chuông ngân vang từ xa vọng lại.

Trên núi cao, bầy điêu cẩu quây quanh tử thi mà cắn xé, khi đã no nê liền giương cánh bay lên, lông vũ lấm tấm màu đỏ trắng hòa lẫn.

Có tăng nhân đi xuyên qua đàn điêu cẩu, vậy mà chẳng hề va chạm.

Chúng ta hai người, một cỗ xe ngựa, tiến vào thành.

Ngẩng đầu nhìn bầy điêu cẩu dang cánh giữa trời, ta hỏi Văn Triệt: “Nếu ta chết, cũng có thể được tự do như vậy chăng? Lên trời xuống đất, lông hóa thành tiên.”

Vốn dĩ câu hỏi này không cần đáp, nhưng chàng vẫn nhu hòa như nước nhìn ta, nơi khóe mắt hai nốt chu sa đỏ thẫm khiến lòng ta nhói đau.

“Xu nhi, chỉ cần ta còn ở đây, muội sẽ không chết.”

Ta bật cười, đưa tay chọc gương mặt nghiêm túc vì lo lắng kia: “Được rồi, sến sẩm làm chi? Chúng ta đều sẽ sống yên ổn cả thôi.”

15

Phong tục nơi này thuần hậu, đối với ngoại nhân cũng nhiệt tình hiếu khách. Huống chi chúng ta lấy danh nghĩa làm ăn mà đến, thu mua một ít da lông thượng hạng, bởi vậy khách điếm đối đãi càng thêm tôn trọng.

Mộ Dung Tuyết buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, dựa vào Phàn Ngọc mơ mơ màng màng. Đột nhiên nàng mở mắt, chỉ vào chiếc trống sau lưng chưởng quầy mà nói:

“Cái trống này đẹp quá, các người xem hoa văn trên mặt trống, giống như một nhóm nữ tử đang vui đùa vậy.”

Ta khẽ vỗ tay nàng, ôn nhu nói: “Đừng tùy tiện chỉ trỏ, nơi này kỵ húy nhiều lắm. Một kẻ làm ăn lại treo trống như thế, ắt hẳn có nguyên do.”

Chưởng quầy nhận bạc, ung dung phẩy tay, mỉm cười bảo: “Không sao đâu, khách quan. Ta chẳng phải người bản xứ Tây Giang, phụ thân ta vốn từ Trung Nguyên dời sang đây buôn bán. Thứ này là tự tay lão làm, dùng toàn da xương của thú vật.”

Ta chỉ cười gật đầu, lên lầu, chẳng nói thêm gì nữa.

16

Mộ Dung Tuyết không thích ứng nổi khí hậu nơi đây, không hợp đất không hợp nước, chỉ nằm mê man trên giường.

Phàn Ngọc thủ trước giường nàng, thỉnh thoảng truyền vào một chút linh lực.

Văn Triệt bày cơm canh trên bàn, nhẹ tay khép cửa, theo ta vào phòng, cùng ngồi bên song cửa sổ.

Tiếng chuông xa xa vang vọng, tĩnh mịch khiến ta được an yên chốc lát.

Lấy lông hồ ly của Phàn Ngọc cùng mái tóc đen của Mộ Dung Tuyết quấn lại một chỗ, để tiểu nhân giấy đem tin báo cho hồ tộc.

Bàn tay Văn Triệt nắm chặt tay ta đang rịn mồ hôi, một lời chẳng nói.

Huyền Quy theo bên cạnh chúng ta ăn không ít đồ ngon, chiếc mai vàng trong suốt càng lúc càng mỹ lệ, có lẽ mấy ngày tới sẽ hóa thành hình người.

Con rùa liếc nhìn chúng ta, giọng dỗi dằn quái gở: “Sao các ngươi đều có ý trung nhân cả rồi? Có thể tìm cho ta một con rùa tri kỷ không, ngày ngày chỉ nhìn các ngươi tình chàng ý thiếp, ta cũng khó mà vui vẻ.”

Văn Triệt vốn ôn nhu, nay lại hơi lộ vẻ trêu chọc: “Chỉ có nam tử dung mạo tuấn tú, mới có cơ hội được mỹ nhân ưu ái.”

Huyền Quy líu ríu bắt chước: “Được thôi~ nam tử tuấn tú~”