"Đêm qua..." "Không sao đâu, cô ấy yếu lắm..." Cái liếc mắt lén lút. Cái siết tay gượng gạo của Hoàng Nam. Cái vật nhỏ rơi xuống...
Đầu óc tôi cố gắng xâu chuỗi, nhưng cơn đau và sự mệt mỏi kéo tôi xuống. Tôi lịm đi trong sự mơ hồ và nghi ngờ.
...
Lần tỉnh dậy tiếp theo, cơn đau vẫn còn, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút. Những mảnh ghép vụn vặt từ trước khi phẫu thuật và sau khi tỉnh lại bỗng nối liền với nhau một cách tàn nhẫn.
Cái nhìn "ám hiệu" trước cửa phòng mổ. Cái siết tay "gượng gạo". Cuộc điện thoại lén lút của Hoàng Nam mà tôi từng thấy trước đây. Những lần Minh Vy đột ngột im lặng khi tôi đến gần. Cái đoạn hội thoại "đêm qua"... Cái vật nhỏ màu sáng...
Carrot Và Tịch Dương
"Không sao đâu. Cô ấy yếu lắm." Câu nói đó...
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Không phải vì bệnh. Vì sợ hãi. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
"Không thể nào..." Tôi cố gắng tự trấn an. Chắc chắn là hiểu lầm. Chắc chắn là tôi quá nhạy cảm vì bệnh và mệt mỏi.
Nhưng... cái nhìn cuối cùng trước khi cánh cửa phòng mổ khép lại... Hai bóng lưng đứng cạnh nhau... Ánh mắt Minh Vy khi kéo Hoàng Nam đi về phía cuối hành lang... Tôi lờ mờ nhớ lại, như một thước phim kinh dị quay chậm.
Sự thật... tàn nhẫn như một nhát dao.
Nằm trên giường bệnh, tôi nhìn trần nhà trắng xóa, nước mắt nóng hổi lăn dài xuống thái dương, thấm ướt gối. Cơn đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với nhát d.a.o đầu tiên cứa vào trái tim tôi: nghi ngờ về sự phản bội đã nảy mầm, đ.â.m sâu vào niềm tin của tôi.
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nằm im, cố gắng điều chỉnh nhịp thở đều đặn, giả vờ như vẫn còn chìm trong cơn mê man sau phẫu thuật. Cơn đau vẫn buốt óc, nhưng sự nghi ngờ từ đêm qua còn cồn cào hơn. Tôi cần nhìn rõ. Cần xác nhận.
Tiếng bước chân quen thuộc. Minh Vy. Cô ta bước vào phòng, động tác vẫn nhanh nhẹn, thái độ chuyên nghiệp. Cô ta kiểm tra dây truyền dịch, điều chỉnh tốc độ chảy. Gương mặt cô ta thoáng nét mệt mỏi, hay là... bồn chồn?
Cô ta vuốt nhẹ lọn tóc mái vương trên trán, hành động quen thuộc, nhưng lần này có vẻ vội vã hơn. Mắt cô ta khẽ liếc xuống chiếc điện thoại đặt trên bàn cạnh giường tôi. `Có tin nhắn quan trọng lắm sao?` Tôi tự hỏi. Dù yếu ớt, từng giác quan của tôi như được mài bén lại.
Hoàng Nam bước vào ngay sau đó, mang theo một hộp cháo nóng. Anh đặt lên bàn, vẻ mặt quan tâm.
- An Hạ, em thấy đỡ hơn chưa? Anh mua cháo cho em này.
Anh ta ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm lấy tay tôi. Bàn tay anh vẫn ấm, nhưng cái nắm tay không còn chắc chắn như trước phòng mổ. Nó hơi lỏng lẻo, thậm chí có chút run rẩy rất khẽ.
Tôi giả vờ hé mắt, yếu ớt mỉm cười.
- Anh... anh mệt không? Đêm qua... anh có ngủ được chút nào không?
Tôi cố ý nhấn vào từ "đêm qua". Ánh mắt Hoàng Nam khẽ giật. Anh ta hắng giọng.
- À... Anh... cũng chợp mắt được một lúc. Ở... ở phòng chờ ấy mà. Bệnh viện ồn quá.
Giọng anh ta hơi cao hơn bình thường. Ánh mắt anh ta lảng tránh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng chờ? Lúc nào? Tôi nhớ lại cái liếc mắt và hành động kéo tay anh ta đi của Minh Vy. `Hắn nói dối.` Tim tôi khẽ thắt lại.
Minh Vy đang đứng gần đó, sắp xếp lại các loại thuốc. Nghe câu hỏi của tôi, lưng cô ta khẽ cứng lại. Tôi thấy rõ vai cô ta hơi nhô lên, như đang cố giữ bình tĩnh.