Sự Thật Sau Cửa Phòng Phẫu Thuật

Chương 4



- Chị An Hạ quan tâm anh Hoàng Nam quá nhỉ? Anh ấy lo cho chị cả đêm đó.

Cô ta chen vào, giọng vẫn dịu dàng, nhưng có một nét gì đó rất... giả tạo.

Tôi nhìn sang tay Minh Vy. Cổ tay áo đồng phục hơi kéo lên. Tôi thấy một vết xước nhỏ, mờ mờ, hình như ở ngay cổ tay. Vết xước đó... hình như giống với vết tôi thoáng thấy trên tay Hoàng Nam trước đây? Hay tôi lại nhìn nhầm?

Cơn đau khiến đầu óc tôi quay cuồng, nhưng những mảnh ghép cứ liên tục hiện lên. Tôi muốn lấy điện thoại của Hoàng Nam, kiểm tra lịch sử cuộc gọi, tin nhắn. Nó nằm trên bàn cạnh hộp cháo. Quá xa. Tôi thử nhúc nhích ngón tay, cố gắng với tới, nhưng cánh tay yếu ớt chỉ nhấc lên được vài phân rồi rớt xuống.

Tôi cố gắng xoay đầu về phía điện thoại của Minh Vy. Cô ta để nó trong túi áo ngực. Không thể nào với tới.

Tôi nghe tiếng hai người họ nói chuyện riêng khi nghĩ tôi đang ngủ say.

- ... Chắc chắn không ai thấy chứ?

- Yên tâm đi. Camera khu đó...

- Lỡ... cô ấy...

- Vẫn yếu lắm. Không có gì phải sợ.

Camera khu đó? Ý gì đây? Cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể. `Không có gì phải sợ`? Họ đang nói về tôi sao?

Một y tá khác bước vào phòng, mang theo hồ sơ bệnh án. Cô ấy là y tá ca đêm hôm qua. Cô ấy nhìn Minh Vy, rồi nhìn Hoàng Nam. Một cái nhìn rất nhanh, khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Chị Minh Vy, đêm qua... tôi thấy chị và... à không có gì. Chị An Hạ dậy rồi à? Chị thấy sao?

Cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề khi thấy vẻ mặt tái nhợt của tôi (do bệnh và do sốc). Ánh mắt cô ấy thoáng vẻ ngập ngừng, như vừa suýt buột miệng nói điều gì đó.

Tất cả... tất cả những mảnh ghép rời rạc từ trước đến nay: ánh mắt ám hiệu, siết tay gượng gạo, cuộc nói chuyện lén lút "đêm qua", vật nhỏ rơi dưới gầm giường, vết xước ở cổ tay, cuộc hội thoại về "camera", lời lấp lửng của y tá khác... Tất cả đột ngột kết nối lại với nhau trong đầu tôi như một đoạn phim kinh hoàng được tua nhanh.

Sự thật... tàn khốc và dơ bẩn đến mức tôi không muốn tin. Nhưng không thể chối cãi.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đau đớn gấp vạn lần vết mổ. Một cơn choáng váng ập đến, tôi cảm giác mình sắp ngất đi vì nỗi đau tinh thần quá lớn. Toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.

Carrot Và Tịch Dương

Nhưng... không được. Tôi còn quá yếu. Quá dễ bị tổn thương. Nếu bây giờ tôi bộc lộ ra, tôi sẽ mất tất cả. Họ sẽ chối cãi. Thậm chí có thể làm hại tôi.

Bản năng sinh tồn mách bảo. Phải bình tĩnh. Phải che giấu.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào đang muốn vỡ òa. Nước mắt tôi cố gắng không để lăn ra.

Trong thâm tâm, một quyết định lạnh lùng được đưa ra. `Tao sẽ không nói gì hết.` `Tao sẽ giả vờ như một con ngốc, yếu đuối, không biết gì.` `Tao sẽ chờ.` `Chờ cho tao khỏe lại.` `Chờ cho tao đủ mạnh.`

Tôi ngước nhìn Hoàng Nam và Minh Vy. Hai gương mặt đó, một giả tạo lo lắng, một giả tạo ân cần. Sự ghê tởm dâng lên tận cổ họng, muốn phun thẳng vào mặt họ.

Nhưng tôi không làm vậy.

Tôi nặn ra một nụ cười yếu ớt nhất có thể, giống hệt nụ cười của một bệnh nhân vừa trải qua phẫu thuật nặng, còn đang đau đớn và dựa dẫm.

- Em... em thấy đỡ rồi... Cảm ơn anh... cảm ơn cô y tá...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com