Nụ cười đó... là nụ cười giả tạo đầu tiên của tôi. Nó che giấu cơn bão lòng, sự vỡ vụn và ngọn lửa căm hận đang âm thầm bùng cháy trong tôi.
Nằm trên giường bệnh, tôi nhìn nụ cười dối trá của những kẻ đã phản bội mình, trong lòng cô, ngọn lửa trả thù âm thầm bùng cháy.
4
Cơn đau vẫn hành hạ, nhưng tôi học cách chung sống với nó. Nó là lời nhắc nhở liên tục về sự yếu đuối của cơ thể, và cũng là động lực để tôi phải mạnh lên. Dưới lớp vỏ bọc của một bệnh nhân đang hồi phục chậm, tôi bắt đầu cuộc chiến của riêng mình.
"Mình phải tìm bằng chứng. Phải có thứ gì đó không thể chối cãi."
Tôi nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, nhưng tâm trí thì hoạt động không ngừng. Làm sao để bắt đầu? Điện thoại của Hoàng Nam... của Minh Vy... Chúng là mục tiêu đầu tiên.
Tôi giả vờ cần lấy một cuốn sách ở góc phòng. Giọng yếu ớt.
- Anh Nam... anh có thể lấy giúp em cuốn sách trên bàn kia không? Em... em với không tới.
Hoàng Nam vội vã đi tới. Anh ta đưa sách cho tôi, vẻ mặt "ân cần". Tôi cố ý nhìn vào chiếc cặp sách của anh ta đặt trên ghế sofa gần đó.
- Anh... có vẻ bận rộn lắm nhỉ? Cặp sách đầy thế.
- Ừm... công việc ấy mà.
Anh ta trả lời cụt lủn, ánh mắt hơi liếc về phía chiếc cặp. `Có gì trong đó sao?` Tôi tự hỏi.
Lần khác, Minh Vy vào thay thuốc. Cô ta đặt túi xách lên ghế trước khi làm việc. Tôi giả vờ bị ho đột ngột, khiến cô ta hơi giật mình quay lại. Trong tích tắc, tôi nhìn vào túi xách của cô ta. `Điện thoại... nằm ở ngăn ngoài.`
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó, tôi lại giả vờ khát nước.
- Cô Vy... tôi khát quá.
Minh Vy rót nước cho tôi. Trong lúc cô ta xoay lưng đi, tôi nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, ghi nhớ thời gian cô ta có mặt. `Phải ghi lại giờ giấc hoạt động của họ.`
Tôi chú ý từng chi tiết nhỏ. Lịch làm việc của Minh Vy được dán ở hành lang, tôi nhờ y tá khác đọc giúp "lịch trực của cô Minh Vy tuần này" với lý do vu vơ. Lịch trình của Hoàng Nam thì khó hơn, tôi chỉ có thể suy đoán qua những cuộc điện thoại anh ta nhận, những lần anh ta nói phải ra ngoài gặp ai đó.
"Khi nào họ gặp nhau? Ở đâu?"
Tôi quan sát cách họ tương tác khi họ nghĩ tôi không để ý. Hoàng Nam đưa nước cho tôi, Minh Vy đứng cạnh. Tay anh ta khẽ chạm vào tay cô ta khi nhận lấy chai nước. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhanh như điện xẹt, nhưng ánh mắt họ trao nhau trong khoảnh khắc đó... đủ để nói lên tất cả.
"Khốn nạn!" Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y dưới chăn. `Họ vẫn tiếp tục ngay dưới mũi mình.`
Đêm xuống, phòng bệnh yên tĩnh hơn. Tôi cố gắng không ngủ. An Hạ yếu ớt cần thuốc. Hoàng Nam đang ở nhà (hắn nói thế). Y tá trực không phải Minh Vy. Tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Một y tá khác vào phòng, kiểm tra tôi.
- Cô An Hạ cần gì không?
- Tôi hơi đau... hình như sắp hết thuốc giảm đau rồi.
- Để tôi xem.
Cô ấy kiểm tra chai truyền.
Carrot Và Tịch Dương
- À, đúng rồi. Để tôi đi lấy thêm.
Cô ấy ra ngoài. Tôi nằm đó, tim đập nhanh. Liệu có phải là cơ hội không? `Hoàng Nam có đến không? Minh Vy có xuất hiện không? Hay họ đang ở đâu đó cùng nhau lúc này?`