Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 107: Đúng là kỳ tài ngút trời! Tuyệt vọng đi! (2)



Thẩm Lãng lại nói: "Còn nữa, một trong những nguồn thu nhập lớn nhất của tài chính đất phong của Huyền Vũ Bá tước phủ, tại sao sản lượng muối và sắt hàng năm đều giảm xuống rõ ràng?"

Hứa Văn Chiêu nói: "Vậy ta làm sao biết được?"

Thẩm Lãng nói: "Đó là bởi vì mỗi lần giao nhận muối sắt, đều là do ngươi phụ trách. Thông qua đủ loại thủ đoạn đem sản lượng muối sắt này làm cho biến mất, sau đó ngươi chiếm đoạt số muối sắt này, tự mình đi mua bán."

"Ha ha ha." Hứa Văn Chiêu cười to nói: "Ngươi căn bản không có bất cứ chứng cứ gì, hoàn toàn là tự mình suy đoán."

"Chứng cứ?" Thẩm Lãng cười lạnh nói: "Ngươi quá tham lam, những muối sắt bị ngươi làm cho biến mất này cũng cần dùng bao tải, cũng cần dùng giỏ tre đựng, cũng cần dùng xe ngựa, thuyền vận chuyển. Sản lượng muối sắt giảm xuống, lượng mua sắm bao tải và giỏ tre cũng nên giảm xuống mới đúng, nhưng không có, ngược lại còn tăng lên, đây chính là chứng cứ, đây chính là sơ hở mà ngươi lộ ra."

Tiếp theo, Thẩm Lãng đem số liệu trên bảng từng cái chỉ cho Bá tước xem.

"Nhạc phụ, số liệu phía trên này, rõ ràng rành mạch." Thẩm Lãng nói: "Ngài chỉ cần nhìn một cái, liền có thể hiểu rõ ngay."

Lúc Bá tước đại nhân tiếp nhận báo cáo của Thẩm Lãng, hai tay run nhè nhẹ.

Mặc dù tính tình hắn mềm yếu, nhưng biết nhìn người.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra Thẩm Lãng đã có tính toán, Hứa Văn Chiêu ngoài mạnh trong yếu.

Cho nên, còn chưa xem phần báo cáo này đã có thể phán đoán.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy tờ báo cáo này, Bá tước đại nhân vẫn chấn động.

Thẩm Lãng lại có thể làm số liệu sổ sách rõ ràng như thế, các loại thu nhập, các loại chi tiêu, rành mạch, vừa xem hiểu ngay.

Cho dù là người ngoài nghề như hắn, cũng liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng.

Chỉ dựa vào bản lĩnh này, thật sự là rất giỏi.

Hơn nữa càng thông minh chính là, hắn căn bản không để ý tới những món nợ giả mà Hứa Văn Chiêu làm ra, căn bản không đi dây dưa chi tiết.

Mà là trực tiếp nắm bắt hai loại số liệu căn bản thu nhập hàng năm và chi tiêu của Bá tước phủ, mặc cho Hứa Văn Chiêu làm sổ sách có rối rắm đến đâu cũng vô dụng.

Nhưng mà, lỗ hổng trong sổ sách của Hứa Văn Chiêu, vẫn bị Thẩm Lãng chỉ ra vô số chỗ.

Mỗi một loại đều là chứng cứ rõ ràng, rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Ví dụ như lễ mừng năm trước, Bá tước phủ mua nhiều hơn năm ngoái một nghìn vò rượu, nhưng sau đó lại không uống hết, một nghìn vò rượu này lại bị mang đi trả, nhưng chỉ trả lại được bảy phần tiền. Lần này vào một lần ra, Bá tước phủ tổn thất mấy chục kim tệ.

Thủ đoạn kiếm tiền của Hứa Văn Chiêu này, thật sự là đa dạng, khiến Bá tước mở rộng tầm mắt.

Bá tước đại nhân run rẩy lật xem những báo cáo này của Thẩm Lãng.

Trong lòng vừa phẫn nộ, vừa kinh ngạc và vui mừng.

Phẫn nộ đương nhiên là bởi vì Hứa Văn Chiêu.

Mà kinh ngạc và vui mừng, hoàn toàn là bởi vì Thẩm Lãng.

Không ngờ, con rể này lại thông minh như vậy, hiểu biết như thế, chỉ trong một đêm đã tra rõ ràng những sổ sách này.

Hắn làm như thế nào vậy?

Bá tước đại nhân không tinh thông toán học, hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Từ đó có thể thấy, Bá tước đại nhân cũng là một người rất giỏi.

Lúc này hắn vốn nên hoàn toàn đắm chìm trong phẫn nộ, bởi vì hắn bị phản bội, Bá tước phủ tổn thất to lớn như thế.

Nhưng, hắn lại có tâm tư dư thừa bởi vì con rể xuất sắc mà cao hứng.

"Mời Lâm tiên sinh tới." Bá tước đại nhân hạ lệnh.

Một lát sau, Lâm lão phu tử đến.

"Ngươi xem, đây là sổ sách Thẩm Lãng làm ra đêm qua." Bá tước đại nhân nói.

Lâm lão phu tử tiếp nhận, tỉ mỉ lật xem.

Sau đó, hắn hoàn toàn ngây dại!

Trước ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng một cái, sau đó lại vùi đầu xem những báo cáo này.

Đây, sao có thể?

Chỉ trong một đêm, Thẩm Lãng vậy mà thật sự tra rõ ràng tất cả sổ sách.

Đây, hắn làm như thế nào vậy?

Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi!

Người ngoài nghề nhìn, có lẽ không cảm thấy quá giỏi, Lâm lão phu tử là người trong nghề.

Cho nên, bất kỳ lời nói gì cũng khó có thể hình dung rung động trong lòng hắn.

"Thế nào?" Bá tước đại nhân hỏi.

"Thiên tài, kỳ tài ngút trời." Lâm lão phu tử khom người nói: "Chúc mừng chủ công, trời ban anh tài cho Huyền Vũ Bá tước phủ chúng ta. Thiên phú toán học bậc này, phương thức tính sổ bậc này, lão hủ chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy qua."

Bá tước đại nhân mỉm cười, nói với Thẩm Lãng: "Không được kiêu ngạo, biết không?"

"Vâng." Thẩm Lãng nói.

Sau đó, Bá tước đại nhân nhìn về phía Hứa Văn Chiêu, lạnh lùng nói: "Hai mươi mấy năm qua, ta đối với ngươi ỷ trọng đến mức nào? Ta biết tay chân ngươi không sạch sẽ, nhưng nước quá trong thì không có cá, ta cũng mắt nhắm mắt mở, không ngờ ngươi lại táng tận lương tâm như thế!"

Bá tước đại nhân rất hiếm khi nổi giận, mà lúc này hắn thật sự là nổi giận lôi đình.

Sắc mặt Hứa Văn Chiêu trắng bệch, hai chân run rẩy.

Hắn cảm thấy mình như không thể thở nổi!

Mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng túa ra, toàn thân không cảm thấy một chút ấm áp nào.

Bá tước đại nhân nghiêm nghị nói: "Chuyện đến nước này, Hứa Văn Chiêu, ngươi còn gì để nói?"

Hứa Văn Chiêu liều mạng thở dốc.

Lúc này tuyệt đối không thể nhận tội, nhận tội là hết, nhất định phải ngoan cố chống cự đến cùng.

Hắn muốn đợi đến khi những đại nhân vật sau lưng kia cứu hắn.

Mà số kim tệ hắn giấu đi kia, chính là căn bản để bảo mệnh.