Hứa Văn Chiêu cắn răng một cái nói: "Bá tước đại nhân, muốn gán tội cho người khác thì lo gì không có lý do? Bá tước phủ tài chính thiếu hụt, liền muốn ra tay từ trên đầu chúng ta? Cứ trực tiếp bắt ta là được, hà tất còn phải hắt nước bẩn lên đầu ta?"
Bá tước đại nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, vỗ mấy chục trang giấy trong tay nói: "Những thứ này, chẳng lẽ còn không phải là chứng cứ sao?"
Hứa Văn Chiêu nói: "Bắt giặc phải bắt tận tay, các ngươi luôn miệng nói ta tham ô ba vạn kim tệ? Những kim tệ kia ở đâu? Chứng cứ đâu? Lấy ra đây!"
"Bắt giặc phải bắt tận tay, nói ta tham ô, những kim tệ kia đâu? Ở đâu? Ở đâu?"
"Thẩm Lãng bất học vô thuật, tâm thuật bất chính, muốn cầm những thứ hắn viết bậy bạ để định tội ta? Ta chết cũng không phục!"
"Bá tước đại nhân, ta chỉ là được người thuê, ta không phải là nô bộc của Bá tước phủ, Bá tước phủ không có quyền tự ý xử lý ta, trên người ta có công danh của Đại Việt quốc!"
Cái gì gọi là chó cùng rứt giậu, cái gì gọi là muốn khiến người ta diệt vong, ắt phải khiến người ta phát cuồng trước?
Chính là đây.
Hứa Văn Chiêu đem những hình ảnh xấu xí này trình diễn đến cực hạn.
Bá tước đại nhân thật sự là tức giận đến toàn thân phát run.
Hắn không ngờ, người một khi đã trở mặt lại xấu xí đến thế.
Người lại có thể vô sỉ đến mức này. Là hắn bình thường quá mức khoan dung, khiến cho kẻ gian đối với hắn mất đi sợ hãi sao?
Hứa Văn Chiêu lớn tiếng hô to: "Mọi người đến xem, Thẩm cô gia muốn trừ khử những kẻ bất đồng, có người muốn ra tay với những lão nhân Bá tước phủ chúng ta."
Nhưng mà, số kim tệ tham ô kia của Hứa Văn Chiêu đi đâu là quan trọng nhất.
Bá tước đại nhân nắm chặt chén trà trong tay, uống một ngụm, đè nén lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Hứa Văn Chiêu, giao số kim tệ này ra, nể tình hai mươi mấy năm, có thể tha cho ngươi khỏi chết."
Hiện tại Bá tước phủ đang đối mặt với nguy cơ tài chính, chỉ có Bá tước đại nhân là rõ ràng nhất.
Nếu như có thể thu hồi số kim tệ này, có thể giảm bớt rất nhiều.
Lúc này trong lòng Hứa Văn Chiêu càng thêm chắc chắn, số kim tệ này mới là bùa hộ mệnh của hắn. Mạng của hắn không đáng tiền, nhưng số kim tệ này đối với Bá tước phủ lại vô cùng quan trọng, đương nhiên đối với những đại nhân vật sau lưng hắn cũng có sức hấp dẫn rất lớn.
Hứa Văn Chiêu lớn tiếng nói: "Ta không tham ô, làm sao giao ra kim tệ? Tất cả những chuyện này đều là Thẩm Lãng vu oan giá họa, mong Bá tước đại nhân minh xét, để tránh làm lạnh lòng một đám lão nhân Bá tước phủ a."
Hứa Văn Chiêu liều mạng muốn làm lớn chuyện, khiến cho lòng người hoảng sợ.
Hiện tại Bá tước phủ quan trọng nhất chính là yên ổn đoàn kết, hắn phải nghĩ cách khiến cho mọi người tự cảm thấy nguy hiểm, dù sao bòn rút của công cũng không chỉ có một mình hắn.
Thẩm Lãng tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Hứa Văn Chiêu, ngươi vừa mới cắt đứt đường sống cuối cùng."
Hứa Văn Chiêu cười lạnh nói: "Dù sao ta cũng không tham ô, ngươi đưa ra chứng cứ đi? Ngươi đưa ra kim tệ ta tham ô đi?"
Người không biết xấu hổ thì vô địch.
"Ta sẽ để cho ngươi chết được nhắm mắt mà lại thê thảm." Thẩm Lãng ngồi xổm xuống, nói: "Ngươi đừng vội, ta thật sự biết bí mật kho vàng của ngươi ở đâu?"
"Ngươi nằm mơ!" Hứa Văn Chiêu cười nói.
Kho vàng bí mật của hắn chỉ có hai người biết, hắn và trưởng tử.
Ngay cả vợ hắn cũng không biết, Thẩm Lãng có chết cũng không thể nào biết địa điểm cất giấu vàng của hắn.
Muốn bịp bợm tống tiền ta? Coi Hứa Văn Chiêu ta là con nít ba tuổi sao?
Thẩm Lãng móc tờ giấy từ trong ngực ra, đưa cho Bá tước nói: "Nhạc phụ đại nhân, chúng ta cùng đi tới chỗ này, xem kim khố bí mật của Hứa Văn Chiêu tiên sinh đi."
Bá tước đại nhân nhận lấy, kinh hỉ nói: "Lãng nhi, thật sự có thể thu hồi số kim tệ này?"
Nếu quả thật có thể thu hồi, vậy thật sự là lập được công lớn, giảm bớt nguy cơ tài chính của Bá tước phủ.
Thẩm Lãng nói: "Chín mươi chín phần trăm!"
Bá tước đại nhân lớn tiếng nói: "Kim Trung, Kim Hối, các ngươi dẫn một trăm kỵ binh, áp giải Hứa Văn Chiêu đi khai quật kim khố bí mật của hắn, tất cả nghe theo cô gia điều khiển."
Nửa canh giờ sau!
Ba người Thẩm Lãng, Kim Hối, Kim Trung, dẫn một trăm kỵ binh Bá tước phủ, áp giải Hứa Văn Chiêu hướng về một nơi nào đó phi nước đại.
Sau đó, chỉ thấy sắc mặt Hứa Văn Chiêu càng ngày càng trắng, cả người càng ngày càng run rẩy.
Cuối cùng, một đội kỵ binh dừng lại ở một sơn cốc hẻo lánh.
Nơi này không có gì cả, chỉ có một cái chòi canh bằng đá, hơn nữa đã nửa hoang phế.
"Xuống đi, Hứa Văn Chiêu tiên sinh." Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Lúc này, Hứa Văn Chiêu đã hoàn toàn không đi nổi, hai chân mềm nhũn như bún.
Cảnh tượng này có chút quen mắt, Danh nghĩa nhân dân phiên bản dị giới?
Hai võ sĩ Bá tước phủ trực tiếp lôi hắn xuống.
"Nơi này ngươi hẳn là rất quen thuộc, đối với những người khác mà nói nơi này hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng đối với ngươi mà nói lại là nơi quan trọng nhất." Thẩm Lãng nói: "Ta không nói sai chứ, Hứa Văn Chiêu tiên sinh."
Hứa Văn Chiêu gần như không thể thở nổi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Ta... ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng.