Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 19: Thứ ta muốn không phải là thắng, mà là nghiền ép!



Mà Điền Thập Tam đứng ở bên cạnh giống như đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền.

Hơn nữa, mấy quan viên của Huyền Vũ thành cũng tới.

Trong đó có một quan viên trẻ tuổi chính là chủ bộ quản lý hình ngục của Huyền Vũ thành, Thẩm Lãng không khỏi liếc nhìn y một cái, hắn...

Từ Diễm ôn nhu nói: "Thẩm Lãng, ngươi khai thật với mấy vị đại nhân, cách điều chế thuốc nhuộm mới này có phải là ngươi trộm cắp hay không? Bởi vì ngươi không cam tâm bị ta vứt bỏ nên mới làm ra chuyện này, nếu ngươi nhận tội, chúng ta có thể không truy cứu, chỉ coi như ngươi nhất thời hồ đồ, nếu ngươi ngoan cố không nghe, vậy đừng trách Từ gia ta vô tình!"

Nàng cảm thấy Thẩm Lãng là một kẻ bất tài vô dụng, bất kể như thế nào cũng không thể nghĩ ra công thức thuốc nhuộm màu vàng kim này, nhất định là trộm được từ đâu đó, về phần trộm được từ đâu, điều này không quan trọng, dù sao cũng nhất định là trộm từ Từ gia.

Cũng chính vì chắc chắn Thẩm Lãng bực này không có khả năng nghiên cứu ra phương pháp phối chế mới lợi hại như vậy, cho nên Từ gia mới yên tâm mời mấy quan viên đến đây làm chứng.

"Ha ha ha ha..." Thẩm Lãng lập tức cất tiếng cười to.

Hắn vốn định âm thầm mưu hại Từ gia trước, không ngờ bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy.

...

Thẩm Lãng không khỏi nhìn lại Điền Thập Tam, bởi vì hắn đại biểu ý chí của Hắc Y Bang Điền Hoành.

Mà vừa rồi Thẩm Lãng đang làm thuốc nhuộm, Cẩm Tú Các Lâm Mặc bán đứng hắn, phái người đi thông báo cho Từ gia đến đây, Điền Thập Tam hiển nhiên là đã thấy, nhưng hắn không có ý định ngăn cản, càng không có nhắc nhở Thẩm Lãng.

Cho nên, lúc này Thẩm Lãng phải đối mặt với ba thế lực lớn.

Từ gia, Lâm gia, Hắc Y Bang Điền Hoành.

Vậy cách làm khôn ngoan nhất của hắn bây giờ là thừa nhận cách điều chế này là do hắn trộm cắp, sau đó lập tức đi thực hiện đại nghiệp ăn bám, sau khi có quyền có thế rồi điên cuồng trả thù.

Bởi vì Từ Diễm đã hứa trước mặt quan viên Huyền Vũ thành, nếu Thẩm Lãng nhận tội thì mọi chuyện sẽ bỏ qua.

Nàng là người yêu quý thanh danh, nếu Thẩm Lãng nhận tội, hôm nay nàng nhất định sẽ không làm khó dễ trực tiếp, mà sẽ chỉ tốn tiền thuê Điền Hoành bí mật xử lý hắn, như vậy ít nhất hôm nay Thẩm Lãng sẽ an toàn.

Nhưng mà!

Muốn hắt chậu nước bẩn này lên đầu ta, còn muốn ta ngậm bồ hòn làm ngọt sao?

Tuyệt đối không thể, Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không uất ức như vậy.

Thẩm Lãng nhìn Từ Diễm, hỏi: "Ngươi nói phối phương thuốc nhuộm màu vàng óng này của ta là do ta trộm cắp, vậy có chứng cớ gì không?"

Từ gia chủ cười lạnh nói: "Thẩm Lãng ngươi chỉ là một tên phế vật bất tài vô dụng mà thôi, còn Từ gia ta làm buôn bán tơ lụa vải vóc mấy chục năm, đối với thuốc nhuộm là chuyện ta rành hơn ai hết. Phương pháp chế biến thuốc nhuộm màu vàng óng này là do ta và Diễm Nhi dốc hết tâm huyết tự mình nghiên cứu phát minh, không biết đã hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực, mất đến mấy năm trời, chúng ta giấu kín bí mật này, chính là muốn tạo bất ngờ cho dệt phủ của quốc quân. Vậy mà không ngờ tới ngươi lại là kẻ ăn cháo đá bát, chẳng những ăn cắp tài vật của Từ gia, đùa giỡn thị nữ nhà ta, ngay cả phối phương thuốc nhuộm quan hệ đến vận mệnh của Từ gia mà ngươi cũng dám trộm."

Sau đó Từ gia chủ lạnh lùng nói: "Diễm Nhi, phối phương mới này quan trọng đến mức nào, sao con lại tùy tiện để ở trong ngăn kéo?"

Từ Diễm nói: "Phụ thân thứ lỗi, trước kia con hoàn toàn tin tưởng hắn, căn bản không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy."

Sau đó, nàng nhìn về phía Thẩm Lãng nói: "Khi còn ở Từ gia, có người hầu ức hiếp ngươi, ta liền quất roi chúng, hạ lệnh bất luận kẻ nào còn dám nói nửa câu không tốt về ngươi liền đuổi ra khỏi nhà. Ngươi ở Từ gia không ai để ý tới, ta không chê ngươi trí lực thấp kém, tính tình ngu ngốc, mỗi ngày đều đến nói chuyện với ngươi, ta đối tốt với ngươi như vậy, sao ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy? Cho dù ngươi muốn trả thù ta vì đã vứt bỏ ngươi, thì cứ trả thù riêng ta là được, sao ngươi lại nhẫn tâm đoạn tuyệt đường sống của cả gia tộc ta? Hơn nữa nếu ngươi không làm ra những chuyện xấu xa kia, Từ gia ta sao có thể đuổi ngươi ra khỏi nhà?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của các quan viên ở đây thoáng có chút quái dị.

Nhưng đối với những lời của Từ gia chủ và Từ Diễm, bọn họ tin một nửa.

Từ gia quả thật rất tinh thông về tơ lụa, nếu không tơ lụa của bọn họ cũng không thể chuyên cung cấp cho dệt phủ của quốc quân. Mà thanh danh Thẩm Lãng bất tài vô dụng bọn họ cũng đã từng nghe qua, cho nên bọn họ cũng kiên định cho rằng phương pháp điều chế mới này là do Từ gia nghiên cứu ra, còn Thẩm Lãng chỉ là kẻ trộm cắp.

Thẩm Lãng chậm rãi nói: "Ngươi không có chứng cứ, ta cũng không có chứng cứ, nhưng ai cũng sẽ tin tưởng phương pháp điều chế mới này là do Từ gia ngươi nghiên cứu ra, ta có miệng mà không thể biện minh."