Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 7: Đại Nghiệp Cao Cấp Hơn



Ánh mắt Từ Diễm thoáng có chút ảo não, tình hình trước mắt vi phạm hình tượng hoàn mỹ của nàng, nàng vốn muốn dùng một loại phương pháp càng thêm kín đáo cắt đứt quan hệ phu thê với Thẩm Lãng, nhưng ai ngờ Trương Tấn trực tiếp nói toạc ra.

Ánh mắt Thẩm Lãng vẫn luôn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Từ Diễm, giống như muốn từ chỗ nàng có được một đáp án xác định.

Hít một hơi thật sâu, Từ Diễm ôn nhu nói: "Thẩm Lãng, ngươi rất thiện lương, nhưng mà rất xin lỗi, giữa chúng ta không hợp nhau."

Thẩm Lãng không có phản ứng với tấm thẻ người tốt này, ta đẹp trai như vậy, không cần thẻ người tốt.

Từ Diễm nói: "Song thân ngươi vô cùng nhớ ngươi, vẫn luôn khẩn cầu chúng ta trả con trai lại cho họ, cho nên ngươi về nhà đoàn tụ với song thân cũng tốt."

Thẩm Lãng vẫn nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.

Từ Diễm trong lòng có chút tức giận, Thẩm Lãng trước mắt này lại ngu ngốc như thế, lời của nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi.

"Hừ!" Bên cạnh vị công tử Trương Tấn này có chút không kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng.

Từ Diễm hơi lấy lòng liếc nhìn y một cái, sau đó giọng nói thoáng lạnh một chút nói: "Thẩm Lãng, rất cảm kích tình cảm của ngươi đối với ta. Nhưng chúng ta thật sự không hợp nhau, cho nên ngươi vẫn là về nhà đi, từ nay về sau chúng ta không còn là phu thê nữa."

Thẩm Lãng nhìn Từ Diễm, lại nhìn thoáng qua Trương Tấn, cười một tiếng nói: "Được, ta về nhà."

Trương Tấn cười khẩy nói: "Đầu óc của tên ngốc nhà ngươi, thật sự hết thuốc chữa rồi."

Sau đó, hắn ôm eo thon của Từ Diễm đi ra khỏi phòng.

"Trong vòng nửa canh giờ, cút khỏi Từ gia, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Trương Tấn lạnh lùng nói, sau đó nghênh ngang rời đi.

Bên ngoài vẫn truyền đến giọng nói của Trương Tấn.

Trương Tấn nói: "Chúng ta phải tranh thủ thời gian, Chúc thị gia đã cầu thân với Huyền Vũ bá tước phủ. Một khi để Chúc Hồng Tuyết cùng Kim Mộc Lan thành hôn trước, thân phận hai người này quá cao quý, hôn lễ của chúng ta sẽ không có vẻ vang như vậy."

"Kim Mộc Lan của Huyền Vũ bá tước phủ?" Giọng Từ Diễm có chút phức tạp.

"Đúng!" Trương Tấn nói: "Nàng ta có thể được xưng là công chúa của Huyền Vũ thành."

Giọng của hắn càng thêm phức tạp.

Tiếp theo Trương Tấn hỏi: "Nàng có thường xuyên gặp nàng không? Thật sự xinh đẹp như lời đồn, võ công cao cường, binh pháp lợi hại như vậy?"

Từ Diễm nói: "Vị công chúa của Huyền Vũ thành này rất kiêu ngạo, sẽ không tham dự qua tụ hội của chúng ta, thiên kim nhà thái thú mời nàng cũng không thèm để ý tới."

"Người ta là hào môn quý tộc mấy trăm năm, đương nhiên kiêu ngạo." Trương Tấn nói: "Đúng rồi, chuyện này là cơ mật, nàng không nên nói với bất kỳ ai."

Từ Diễm dịu dàng nói: "Thiếp thân biết nặng nhẹ chuyện này."

...

Sau khi Trương Tấn và Từ Diễm rời đi, Thẩm Lãng một lần nữa đi tới trước gương, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc.

Xuất hiện cục diện trước mắt này, Thẩm Lãng thật sự không hề bất ngờ.

Lúc đọc ký ức của thân thể này, Thẩm Lãng đã sớm phát hiện hơn hai tháng trước, Từ Diễm đã ám chỉ với hắn đủ điều, ví dụ như hữu duyên vô phận, lại ví dụ như song thân ở nhà vô cùng nhớ nhung Thẩm Lãng. Nhưng Thẩm Lãng trước kia trí lực thấp kém, làm sao nghe hiểu được những ám chỉ này, cho nên hoàn toàn thờ ơ, vẫn hạnh phúc ở lại Từ gia.

Những ám chỉ này của Từ Diễm đều không có hiệu quả, cho nên một tháng trước, Thẩm Lãng bỗng nhiên mắc bệnh nặng, lý do đều có sẵn, tà khí chuyển dời đến trên người Thẩm Lãng.

Đương nhiên, Thẩm Lãng không thể chết ngay, cho nên Từ gia tìm cho hắn hết đại phu này đến đại phu khác. Kết quả đương nhiên là không cứu được, cho nên hơn một canh giờ trước, Thẩm Lãng của thế giới này đã chết.

Nhưng ai ngờ Thẩm Lãng ở Địa Cầu lại xuyên không tới, diễn một màn chết đi sống lại.

Có lẽ là bởi vì kính sợ loại kỳ tích chết đi sống lại này của Thẩm Lãng, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác, Từ gia không trực tiếp giết người.

Công tử quyền quý Trương Tấn trực tiếp nói toạc ra, để cho Từ Diễm cũng vứt bỏ ngụy trang, trực tiếp đuổi Thẩm Lãng ra khỏi Từ gia, đoạn tuyệt quan hệ phu thê.

Thật sự là vội vàng, sau khi xuyên không đến thế giới này, kiếp sống ở rể của hắn chỉ duy trì hơn một canh giờ.

Xem ra không thể ăn được bát cơm mềm của Từ gia, vậy thì phải tìm một bát cơm khác thôi.

Đương nhiên, làm một đại phu cộng thêm có chức năng X-Quang thấu thị, hắn nuôi sống bản thân và gia đình là rất đơn giản, mở một y quán là được.

Nhưng kiếp trước hắn mỗi ngày đều trị bệnh cứu người, thân tâm đều mệt mỏi. Kiếp này chỉ muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống cuộc sống nhàn nhã.

Khó khăn lắm mới xuyên không, lại còn làm đại phu? Vậy thì quá không có tiền đồ.

Khó khăn lắm mới có một gương mặt anh tuấn như vậy, không thể lãng phí, nhất định phải tìm một bến đỗ trâu bò hơn.

Hừ! Ngươi Từ Diễm còn chê ta phế vật?

Thẩm Lãng ta còn không thèm Từ gia ngươi đấy, chỉ là một thương nhân mà thôi. Ta muốn tìm, thì phải tìm một quý tộc có quyền có thế.

Nhưng trước đó, hắn cần phải gây dựng thanh danh của mình một chút, mang theo cái mác não tàn thì không thể câu dẫn được một cô nương quý tộc xinh đẹp động lòng người.

Trong phạm vi vài trăm dặm, ai là người có tiền có thế nhất, mà còn chưa thành thân?

Thiên kim tiểu thư Kim Mộc Lan của phủ bá tước Huyền Vũ, không sai chính là nàng, vừa rồi Từ Diễm cũng nói, đây là thiên kim hào môn trăm năm, công chúa của Huyền Vũ thành!

...

Thẩm Lãng không có bất kỳ đồ vật gì để thu dọn, bởi vì bên trong Từ gia không có bất kỳ tài vật gì của hắn, trực tiếp muốn rời đi.