Sử Thượng Tối Cường Người Ở Rể

Chương 8: Đại Nghiệp Cao Cấp Hơn (2)



Thời gian không đợi người, hắn nhất định phải nhanh chóng gây dựng sự nghiệp ăn bám của mình.

"Ầm!"

Cửa phòng lại một lần nữa bị mở ra, chỉ có điều lần này là bị phá tan một cách thô bạo.

Từ quản gia dẫn theo bốn gia đinh tập võ xông vào, chỉ vào Thẩm Lãng quát lớn: "Thẩm Lãng to gan, ngươi là một thằng nhãi nhà quê nghèo hèn ở rể Từ gia ta, chẳng những trộm cắp tiền tài trong phủ, hơn nữa còn cưỡng bức nha hoàn trong phủ, tội ác tày trời như vậy vốn nên bị đánh chết tươi, nhưng Từ gia ta là nhà lương thiện, tạm thời tha cho ngươi một mạng chó. Lão gia có lệnh, giải trừ quan hệ hôn nhân giữa Thẩm Lãng và tiểu thư, lập tức đuổi khỏi Từ gia!"

Thẩm Lãng lại cười thầm trong bụng.

Phải thế chứ, đuổi Thẩm Lãng hắn đi cũng cần phải có lý do, nhất định phải hắt nước bẩn lên người hắn.

Mấy tháng ở rể Từ gia, hắn ngay cả nửa đồng bạc cũng chưa từng chạm qua, đừng nói chi là trộm cắp tiền tài, về phần cưỡng bức nha hoàn thì càng thêm hoang đường.

"Vì cái mạng nhỏ của ngươi, vì mạng của song thân đệ đệ ngươi, sau khi ra ngoài ngươi nên biết phải nói thế nào chứ." Từ quản gia lạnh giọng nói: "Suýt chút nữa quên ngươi là một kẻ não tàn, ngươi nhớ kỹ cho ta. Sau khi ra ngoài ngươi phải nói ngươi trộm tiền tài của Từ gia, cưỡng bức nha hoàn Từ gia, cho nên mới bị đuổi đi. Nói sai nửa câu, cả nhà ngươi đều sẽ gặp tai ương, hiểu chưa?"

"Đã rõ." Thẩm Lãng đáp.

"Cút đi." Từ quản gia nói.

"Vâng, đi ngay." Thẩm Lãng bước ra ngoài.

"Chậm đã!" Từ quản gia quát lạnh: "Soát người hắn, hạng người hạ đẳng như vậy tay chân không sạch sẽ, đừng để hắn trộm đi nửa đồng bạc nào của Từ gia."

Mấy gia đinh tiến lên soát người, toàn thân Thẩm Lãng không có nửa xu dính túi.

"Chỉ có bộ y phục trên người ngươi là tơ lụa, cũng đáng giá vài đồng bạc, hạng người nghèo hèn như ngươi cả đời cũng không có cơ hội mặc, coi như tiện nghi cho ngươi." Từ quản gia phất phất tay nói: "Người đâu, áp giải Thẩm Lãng ra ngoài."

Cứ như vậy, Thẩm Lãng bị mấy gia đinh đuổi ra khỏi Từ gia đại trạch.

Khi bị đuổi ra khỏi Từ gia, trên đường đi đám nha hoàn chỉ trỏ hắn.

"Tên phế vật này rốt cuộc cũng bị đuổi ra ngoài."

"Hắn một tên mặt dày, ở Từ gia ăn không uống không mấy tháng, đã là quá hời cho hắn rồi."

"Tiểu thư là nhân vật bực nào, mà lại trên danh nghĩa làm thê tử của hắn mấy tháng, thật là ô uế."

"Nhưng mà, hắn lớn lên thật sự rất tuấn tú."

"Lớn lên tuấn tú thì có ích lợi gì, còn ngu hơn cả heo, hoàn toàn là một tên phế vật vô dụng."

Từ gia rất lớn, mấy chục mẫu đại trạch, đi mất mấy phút.

"Cút đi, cút về ổ chó nhà ngươi đi." Một gia đinh dùng sức đẩy Thẩm Lãng về phía trước.

Thẩm Lãng lảo đảo một hồi, ra khỏi cửa lớn Từ gia.

"Ầm!" Cánh cửa lớn phía sau dùng sức đóng lại.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một vầng trăng sáng vằng vặc, đã là buổi tối.

Trong đầu nhớ lại, tìm được phương hướng về nhà trong trí nhớ, Thẩm Lãng đi về hướng tây bắc.

Nơi này cách nhà hắn khoảng chừng bốn mươi dặm, phải đi một đoạn đường thật dài, hơn nữa đây còn là ban đêm.

Đi được mấy trăm mét, Thẩm Lãng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Từ gia đại viện.

Hắn sẽ báo thù, hơn nữa rất nhanh, không quá ba ngày!

Và tiếp theo, sự báo thù của hắn sẽ cuồn cuộn không ngừng, quân tử báo thù, từ sáng đến tối.

...

Từ Diễm đứng ở nơi cao nhất của lầu các, nhìn theo bóng lưng Thẩm Lãng rời đi.

"Tiểu tử này mạng lớn thật." Sau lưng truyền đến giọng nói của một nam tử trung niên, chính là gia chủ gây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ, Từ Quang Duẫn.

"Phụ thân, hôm nay chúng ta làm có phần quá lộ liễu." Từ Diễm cau mày nói: "Như vậy chẳng phải trái với thanh danh của con sao?"

"Không còn cách nào khác." Từ gia chủ nói: "Trương Tấn công tử nhất định phải tận mắt chứng kiến cảnh này. Từ gia chúng ta có được cơ ngơi như ngày hôm nay, cần một chỗ dựa vững chắc. Trương Tấn công tử chính là người con rể tốt nhất mà chúng ta có thể với tới, để hắn cao hứng mới là điều quan trọng nhất. Còn về thanh danh của Từ gia, có hề gì."

"Vâng." Từ Diễm đáp lời.

"Hơn nữa, Thẩm Lãng kia vốn là một kẻ ngốc nghếch, thật thà đến mức không thể thật thà hơn được nữa. Sau khi trở về, hắn chắc chắn sẽ không dám ăn nói lung tung." Từ gia chủ nói: "Đương nhiên, nếu hắn dám mở miệng nói bậy, có lẽ song thân cùng người nhà hắn sẽ phải chịu tội thay."

Từ Diễm lại nhíu mày, nàng cảm thấy những lời này của phụ thân không nên thốt ra.

...

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng sáng tỏ mà lại mông lung, Thẩm Lãng tức tốc lên đường trở về, dọc đường chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích.

Đi được chừng mười mấy dặm, đột nhiên có mấy bóng người chắn ngang trước mặt hắn. Năm gã võ sĩ lăm lăm đao kiếm vây lấy hắn, ba tên ở phía trước, hai tên chặn phía sau.

Nơi này là chốn rừng thiêng nước độc, vắng bóng người qua lại.

"Thẩm công tử, mời theo bọn ta một chuyến."

Một dải vải thô bịt chặt miệng hắn, khiến hắn không thể phát ra âm thanh, một dải vải khác trói chặt đôi mắt.

Ngay sau đó, năm tên kia áp giải Thẩm Lãng đi sâu vào rừng rậm, rẽ đông rẽ tây, đi mất gần một khắc đồng hồ.

Chốc lát sau, Thẩm Lãng được dẫn đến một nơi rồi dừng lại.

Có kẻ tháo dải vải che mắt hắn, trước mắt là một bãi tha ma hoang tàn.

Tổng cộng có tám người, ai nấy đều lăm lăm đao kiếm.

Bốn tên đang cật lực đào một cái hố, một cái hố dài và sâu hoắm.

"Bang chủ, hố đã đào xong."

"Động thủ đi!" Một giọng nói khàn đặc vang lên: "Đem Thẩm công tử mời xuống hố, sau đó lấp đất chôn cho kỹ. Sau khi xong việc nhớ thắp cho hắn nén nhang, kẻo Thẩm công tử lại oán trách đường xuống hoàng tuyền quá cô đơn."

Đây, chẳng phải là muốn chôn sống Thẩm Lãng sao!

Mấy tên kia tiến lên, định bụng sẽ đào hố chôn sống hắn!

Thẩm Lãng dù sao cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, sao có thể địch lại chín gã đại hán giang hồ này, xem ra lần này hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!

"Dừng tay!" Thẩm Lãng quát lớn: "Điền bang chủ, mạng của ngươi chẳng còn được bao lâu nữa đâu!"