Nhưng Thẩm Lãng miệng bị nhét vải, kêu không ra tiếng, chỉ có thể "ô ô". Đối phương nghe không hiểu hắn đang nói gì, hoàn toàn không để ý.
Thẩm Lãng trừng trừng nhìn gã thủ lĩnh.
Gã này khoảng ba mươi, trên mặt có hai vết sẹo, mặt mũi lạnh lùng, ánh mắt tàn độc, mặc áo giáp da.
Thẩm Lãng nhớ rõ gã hung đồ này, vì đã gặp qua mấy lần.
Gã tên Điền Hoành, là đại ca nổi tiếng trong vòng trăm dặm, dưới tay có cả trăm tên liều mạng, làm nghề mở sòng bạc, chứa kỹ nữ, môi giới, hung tàn độc ác, không biết đã giết bao nhiêu người.
Hắn còn có một thân phận quan chức, là thủ lĩnh dân binh thành Huyền Vũ.
Đám người kia đẩy Thẩm Lãng xuống hố, bắt đầu lấp đất.
Người thường đã sớm khóc lóc kêu gào, tè ra quần, nhưng Thẩm Lãng vẫn rất yên lặng, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm mặt Điền Hoành, sau đó nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt rất kỳ dị.
Hắn dùng mắt X-quang nhìn xuyên thấu, ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng.
Điền Hoành cuối cùng không nhịn được tò mò, giơ tay lên. Bốn thủ hạ lập tức ngừng xẻng.
Điền Hoành đến trước mặt Thẩm Lãng, giật miếng vải trong miệng hắn ra, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Thẩm Lãng nói: "Trong người ngươi có một cây kim, nếu không lấy ra, sẽ nguy đến tính mạng."
Hắn không nói dối, trong người Điền Hoành đúng là có một cây kim, một cây ngân châm cực nhỏ, đang ở trong phổi. Nếu không nhờ mắt hắn có khả năng nhìn xuyên thấu, thì không thể thấy được.
Nghe Thẩm Lãng nói, Điền Hoành giật mình.
Thẩm Lãng nói tiếp: "Cây kim đó đang ở trong đại mạch phổi của ngươi, sẽ theo máu lưu động, nếu không lấy ra, một khi vào đầu, ngươi sẽ chết."
Điền Hoành càng kinh hãi, không tin nói: "Sao ngươi biết?"
Đây là một bí mật, ngay cả vợ Điền Hoành cũng không biết, vậy mà tên tiểu bạch kiểm não tàn này lại biết, thật kỳ lạ.
Chuyện này thật tà môn!
Thẩm Lãng nói: "Ta có thể giúp ngươi lấy ra."
Điền Hoành nhìn Thẩm Lãng hồi lâu, nói: "Nghe nói ngươi là thằng ngốc, không giống à."
Thẩm Lãng nói: "Cây kim này nhất định phải lấy ra, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết, chỉ có ta giúp được ngươi."
"Nhưng điều kiện là ta tha cho ngươi, đúng không?" Điền Hoành nói: "Ngươi không muốn biết, ai bảo ta giết ngươi sao?"
Thẩm Lãng lắc đầu: "Ta không cần hỏi cũng biết là ai."
Điền Hoành nheo mắt: "Ngươi tuyệt đối không ngốc!"
Rồi hắn lắc đầu: "Nhưng rất tiếc, ta không thể đồng ý với ngươi."
Ánh mắt Thẩm Lãng co lại, hắn vốn tưởng giao dịch này rất chắc ăn, dù có người thuê Điền Hoành giết hắn, nhưng tiền nào so được với mạng sống. Thẩm Lãng có thể cứu mạng Điền Hoành, hắn không có lý do gì không đồng ý, không có lý do gì không thả Thẩm Lãng.
Như vậy, chỉ có một lý do.
Điền Hoành không thể lấy cây ngân châm này ra, vì người cấy kim vào người hắn là người hắn không thể chống lại.
Chắc chắn có chuyện.
Nhưng phiền phức rồi, đối phương không thể lấy kim ra, y thuật trâu bò của Thẩm Lãng không có đất dụng võ, không làm được vụ này.
Điền Hoành nói: "Em trai ngươi nợ bọn ta một khoản tiền."
Em trai nợ tiền?!
"Ba tháng trước, phụ thân ngươi bị thương, để cứu ông ta, em trai ngươi đã mượn mười kim tệ của ta để mời đại phu, nay lãi mẹ đẻ lãi con, đã thành một trăm kim tệ rồi."
Lãi này còn hơn cả cho vay nặng lãi, chỉ ba tháng mà cả gốc lẫn lãi đã tăng gấp mười.
Nhưng Thẩm Lãng không quan tâm đến lãi, mà là phụ thân bị thương!
Ba tháng trước, tức là lúc hắn đến ở rể nhà họ Từ. Phụ thân từng đến nhà họ Từ làm ầm ĩ, muốn đưa Thẩm Lãng về. Kết quả bị gia đinh nhà họ Từ đuổi ra, chắc chắn đã bị đánh trọng thương. Lúc đó Thẩm Lãng là một thằng ngốc, đương nhiên không biết chuyện này.
Thẩm Lãng trước kia đúng là hết thuốc chữa, lại đi thích loại đàn bà như Từ Diễm, đến cha mẹ cũng không màng. Loại phế vật ngu xuẩn này, không đáng để cha mẹ yêu thương đến vậy.
"Vì nhà ngươi không trả được tiền, nên ta mới chôn sống ngươi, không liên quan đến ai cả, hiểu chưa?" Điền Hoành nói: "Đương nhiên, để cho giống thật, bọn ta sẽ đi phá nhà ngươi, xử lý luôn cả cha mẹ và em trai ngươi."
Thẩm Lãng hiểu ý câu này, chắc chắn có người đã trả tiền để Điền Hoành làm những việc này, nhưng lại cần một lý do chính đáng, nên mượn cớ nợ tiền đòi nợ, diệt cả nhà người ta cũng không tệ.
"Ta với ngươi không thù không oán, hơn nữa ngươi không hề ngốc nghếch như lời đồn." Điền Hoành nói: "Nhưng ta vẫn phải giết ngươi, xin lỗi."
Rồi hắn đứng dậy: "Cho hắn một đao cho xong, giết rồi chôn."
"Vâng." Một võ sĩ tiến lên, rút đao chém về phía cổ Thẩm Lãng, định kết liễu hắn.
"Khoan đã!" Thẩm Lãng hét lớn: "Có người trả ngươi bao nhiêu tiền để giết ta? Ta trả gấp mười, ta trả một ngàn kim tệ!"
Vừa nói, lưỡi đao của võ sĩ kia dừng lại cách cổ Thẩm Lãng ba tấc.
Điền Hoành giật mình, Thẩm Lãng này không ngốc, mà còn rất thông minh. Chỉ qua vài câu nói, hắn đã đoán ra giá mà người khác trả là một trăm kim tệ.
"Ta rất động lòng." Điền Hoành nói: "Thật đấy, rất động lòng. Nhưng... nhà ngươi nghèo xơ xác, phụ thân ngươi vẫn còn nằm trên giường, em trai ngươi thì bị đánh gãy chân, ngươi một kim tệ cũng không có, nói gì đến một ngàn."
Tất cả những điều này đều do Thẩm Lãng trước kia gây ra, vì hắn ngu ngốc và nhà họ Từ độc ác, mà phụ thân và em trai đều bị trọng thương, thậm chí nguy đến tính mạng.
Ở thế giới này, một ngàn kim tệ là bao nhiêu tiền?
Một gia đình bình thường làm lụng vất vả cả năm, cũng không dành dụm được hai kim tệ. Tính sơ sơ, một ngàn kim tệ tương đương với năm triệu tệ ở trái đất hiện đại.
"Đó là một khoản tiền lớn, ngươi không thể có được." Điền Hoành nói tiếp.