Còn phải tìm trưởng lão, thật kỳ lạ.
Hơn nữa, tiểu cô nương này tóc bạc, mắt đỏ, thật sự hiếm thấy, Thương Lục càng thêm hiếu kỳ, không nhịn được xoa xoa tóc nàng: “Màu tóc này của ngươi là bẩm sinh sao?”
Chúc Khanh An nghe vậy thì khựng lại, có chút sợ hãi, mỗi khi nàng bị người khác bàn tán về ngoại hình, thì luôn nhận lại những lời đánh giá như quái vật, đáng sợ, đến giờ nghe thấy những lời này vẫn còn sợ hãi, theo bản năng muốn thoát khỏi tay nàng ta.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy Thương Lục vui vẻ nói: “Giống con thỏ tuyết mà Mạc Từ Doanh nuôi, cũng khá đáng yêu.”
Chúc Khanh An bị một câu đáng yêu của nàng ta làm cho kinh ngạc, không hiểu sao lại cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi kiếp nạn, còn mang theo chút chua xót, phồng phồng trướng trướng dồn nén trong lồng ngực, đau âm ỉ.
“Cảm ơn.” Nàng ngẩng mặt nhìn Thương Lục, mới phát hiện ra người này khi cười bên má phải có một lúm đồng tiền nhỏ.
Thì ra không phải tất cả mọi người đều sợ hãi dáng vẻ này của nàng, có lẽ tiên nhân luôn là người từng trải, đối với sự khác biệt của nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Chúc Khanh An từ khi đến Thượng Thanh Tông luôn căng thẳng tinh thần, dần dần thả lỏng, bản thân cũng không nhận ra mà nở một nụ cười, chủ động nói: “Ta tên là Chúc Khanh An, là…”
Nàng suy nghĩ một chút, mới nhớ ra lời Mạc Từ Doanh đã nói: “Là đệ tử của Đạo Nguyên Tiên Tôn Việt Nhĩ, hôm nay phụng mệnh sư tôn đến lấy thuốc.”
Thương Lục vốn đang bị nụ cười ngoan ngoãn của Chúc Khanh An sưởi ấm trái tim, một câu Tiên Tôn bất thình lình lọt vào tai, nụ cười của nàng ta cứng đờ trên mặt, kinh ngạc đến mức nói năng có chút không suôn sẻ: “Ai, ai cơ?”
“Đạo Nguyên Tiên Tôn, làm sao vậy?” Chúc Khanh An nghiêng đầu.
Thương Lục buông tay, hoảng hốt lùi lại một bước, cúi đầu run rẩy nhìn tay mình, rồi lại nhìn khuôn mặt của Chúc Khanh An, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu.
Có phải nàng ta vừa mới động thổ trên đầu Thái Tuế rồi không?
“Thương Lục tỷ tỷ?” Chúc Khanh An thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, không còn vẻ sinh động như vừa nãy, không khỏi có chút lo lắng, tiến lên một bước kéo góc áo nàng ta: “Tỷ không sao chứ?”
“Không sao – không phải, ta vẫn ổn, vẫn ổn.” Thương Lục lẩm bẩm nói ra tiếng lòng, rồi sực tỉnh, vội vàng sửa lại.