Sư Tôn Mỹ Nhân Luôn Khuyên Ta Tu Hợp Hoan Đạo

Chương 37



Nàng ta thực sự không thể tin được, nhịn không được đánh giá Chúc Khanh An từ trên xuống dưới vài lần, mới gian nan nói: “Cô thật sự là đồ đệ của Tiên Tôn?”

 

Chúc Khanh An gật đầu, tên của mình đã được chưởng môn viết vào cuốn sổ kia, hẳn là không sai.

 

Nàng chỉ là một đứa trẻ, lại biết danh húy của Nguyên Tiên Tôn, hẳn là thật, Thương Lục đành phải chấp nhận sự thật này, không quen lắm mà gọi: “Được… Vậy tiểu sư tổ xin mời đi theo ta, sư tôn đang luyện thuốc ở trong các.”

 

Đúng là thấy đỉnh gù tưởng lưng sưng – ít thấy nên cho là lạ, nàng ta thầm làu bàu một câu.

 

Có nàng ta dẫn đường, Chúc Khanh An cũng yên tâm, nhớ tới con thỏ tuyết mà nàng ta vừa nhắc tới, hỏi thêm một câu: “Thương Lục tỷ tỷ cũng quen Từ Doanh tỷ tỷ sao?”

 

“Hửm?” Thương Lục vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau lại thấp hơn một tiểu cô nương bảy tám tuổi một bậc, bị hỏi đến ngẩn ra, mới nói: “Bọn ta đều là thân truyền đệ tử của các trưởng lão, bình thường đương nhiên sẽ có qua lại, Từ Doanh là đệ tử của chưởng môn, cũng coi như là đại sư tỷ của bọn ta.”

 

Chúc Khanh An gật đầu ra vẻ đã hiểu.

 

Dược Các cũng không xa, chẳng mấy chốc đã đến.

 

Đỉnh núi này giống như một chốn đào nguyên, có rất nhiều mương nước đan xen chảy qua, phía trên bắc những cây cầu nhỏ, bên bờ liễu rủ, rải rác phân bố rất nhiều tiểu lâu bằng gỗ, trên đỉnh là một tòa mộc các hoành tráng.

 

Bên bờ nước trước các tiểu lâu đều tụ tập ba hai nữ tử mặc áo trắng, thỉnh thoảng có một hai người đi qua, sẽ gọi Thương Lục một tiếng sư tỷ.

 

Nhưng không ai tỏ ra ánh mắt khác thường với nàng.

 

Chúc Khanh An càng thêm thả lỏng, dần dần mới dám bước ra từ sau lưng Thương Lục.

 

“Sư tôn khi luyện thuốc không thích bị người khác quấy rầy, ta vào trước nói một tiếng, tiểu sư tổ đợi ở đây là được.” Thương Lục dẫn nàng đến trước cửa lớn của mộc các, dặn dò một câu rồi mới đi vào.

 

Chúc Khanh An đành phải đứng chờ ở bên ngoài.

 

Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng gọi của Thương Lục: “Tiểu sư tổ, mau vào đi.”

 

Trong các rất yên tĩnh, đồ đạc cũng ít, có một số màn che làm vách ngăn, còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, mùi vị này Chúc Khanh An không ngại.

 

A Nương thường xuyên bị bệnh phải uống thuốc, lần nào cũng là do nàng sắc, ngửi nhiều năm như vậy đương nhiên quen thuộc, nhưng sau khi đến Bắc Nguyên, bệnh của A Nương dần không còn rõ ràng, việc sắc thuốc cũng ít đi.