Sự Trả Thù Của Thai Phụ
Lướt mạng, tôi vô tình thấy một bài đăng:
【Vợ tôi quá nhõng nhẽo khi mang thai, không muốn hầu hạ thì phải làm sao?】
Bên dưới có một câu trả lời nhận được nhiều lượt thích:
【Xin công ty cử đi công tác ba năm.
【Vừa không phải chăm sóc bà bầu, vừa không phải trông con.
【Dù sao trẻ con dưới ba tuổi cũng chẳng có ký ức gì đáng kể.
【Đến lúc quay về vẫn có thể làm một người cha tốt như thường.】
Tôi sững sờ, ánh mắt dừng lại trên bụng bầu sáu tháng của mình.
Và người đàn ông đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ… chuẩn bị đi công tác ba năm.
Tim tôi chợt thót lại.
Tôi dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Từ trong phòng ngủ, Tống Duệ gọi tôi:
“Vợ ơi, em để cà vạt xanh của anh ở đâu vậy?”
Đầu óc rối tung.
Tôi buột miệng trả lời qua loa, sau đó tiếp tục đọc bài đăng kia.
【Vợ tôi là con một, gia đình có điều kiện khá tốt.
【Cũng chính vì thế mà cô ấy có chút tính tiểu thư.
【Bình thường kén cá chọn canh đã đành, từ lúc mang thai lại càng quá đáng.
【Trời đông lạnh buốt mà cứ nhất quyết đòi ăn dưa hấu, tối nào trước khi ngủ cũng bắt tôi xoa lưng.
【Đủ thứ yêu cầu, thật sự quá phiền phức!】
Lòng bàn tay tôi bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
Tôi cũng là con một, từ nhỏ gia đình đã khá giả, nên có phần kỹ tính trong chuyện ăn mặc.
Nhưng không đến mức quá quắt.
Lúc mới mang thai, khẩu vị tôi hơi khó chiều, dù là mùa đông cũng cứ thèm dưa hấu ngọt.
Ban đêm lưng đau đến mất ngủ, tôi quả thực có nhờ Tống Duệ xoa giúp.
Chỉ là trùng hợp thôi, đúng không?
Ánh mắt tôi rơi vào bóng lưng bận rộn trong phòng ngủ, cố tự an ủi bản thân.
Tôi và Tống Duệ yêu nhau hai năm, kết hôn ba năm, anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hồi đại học, ngày nào anh cũng mua sẵn bữa sáng, chờ tôi dưới ký túc xá, cùng tôi đi học, giữ chỗ, ghi chép bài giảng.
Tôi trượt môn Toán cao cấp, anh không chê tôi ngốc mà ngày đêm giúp tôi ôn tập.
Ra trường không lâu, chúng tôi kết hôn.
Sáng trưa tối anh đều báo cáo lịch trình, những buổi tiệc xã giao cũng cố gắng kết thúc nhanh nhất có thể, hễ có thời gian rảnh là về nhà ngay.
Tôi khá hướng nội, sau khi cưới không muốn đi làm, chỉ định ở nhà nhận vài dự án vẽ tranh, anh cũng rất ủng hộ.
“Vợ thích gì cứ làm nấy, anh kiếm tiền nuôi em.”
Nghĩ về những ngày tháng đã qua, tôi thấy an tâm hơn nhiều.
Cũng phải thôi, thế giới rộng lớn như vậy, người có hoàn cảnh giống tôi cũng không hiếm.
Tôi tiếp tục đọc.
【Điều khiến tôi không thể chịu nổi nhất là, từ lúc mang thai đến giờ, vợ tôi tăng tận hai mươi cân!
【Trước đây cô ấy còn là hoa khôi của khoa.
【Giờ thì sao? Có bầu là xuống sắc thảm hại.
【Toàn thân đầy mỡ thừa, nhìn mà phát ngán!
【Thậm chí tôi còn không muốn ở chung một mái nhà với cô ấy.
【Vậy mà ngày nào cũng phải cố chịu đựng, miễn cưỡng hôn hít ôm ấp.】
Ngón tay tôi dần tê cứng, lạnh ngắt.
Tôi thuộc tạng người dễ tăng cân, chỉ cần uống nước thôi cũng có thể béo lên.
Vì thế tôi luôn nghiêm khắc kiểm soát cân nặng.
Không dám ăn tinh bột, không dám động đến đồ ngọt.
Tôi chỉ cần thấy cân nặng có xu hướng tăng là sẽ lao vào phòng gym.
Nhưng từ khi mang thai, bác sĩ bảo thể trạng tôi hơi yếu, dinh dưỡng không đủ, có thể ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con.
Nghe vậy, mẹ tôi lập tức thuê đầu bếp riêng nấu những bữa ăn giàu dinh dưỡng cho tôi mỗi ngày.
Mỗi tuần, bà còn đặc biệt đi về quê mua gà thả vườn và trứng gà ta.
Mấy ngày trước, tôi bước lên cân, phát hiện mình đã tăng đúng hai mươi cân.
Đến cả bác sĩ cũng nói sức khỏe tôi tốt lên trông thấy.
Nhưng khi nhìn vào gương, tôi lại thở dài vì cằm đôi của mình.
Lúc đó, Tống Duệ ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
“Vợ anh không hề béo chút nào, bây giờ trông vừa vặn lắm.”
“Nhìn gương mặt tròn trịa này xem, vừa đáng yêu lại vừa có phúc khí.”