Sự Trả Thù Của Thai Phụ

Chương 2



Tôi tiếp tục lướt màn hình.

【Điều khiến tôi quyết định ra đi, là vì vợ tôi mang thai con gái.】

【Không phải tôi trọng nam khinh nữ.】

【Nhưng nhà tôi ba đời độc đinh! Nếu không có con trai, chẳng phải sẽ có lỗi với tổ tiên sao?】

【Con gái lớn lên rồi cũng sẽ đi lấy chồng.】

【Nói thẳng ra, chính là lỗ vốn.】

【Thế nên tôi không muốn hầu hạ nữa.】

Toàn thân tôi chợt đông cứng.

Mỗi lần đi khám thai, Tống Duệ đều đi cùng tôi.

Nhưng anh luôn vô tình hay cố ý hỏi bác sĩ về giới tính của con.

Bệnh viện có quy định không được tiết lộ, nên anh bảo tôi đến chỗ bệnh viện của bạn anh để kiểm tra.

Ban đầu, tôi cũng nghi ngờ liệu anh có trọng nam khinh nữ hay không.

Nhưng anh cứ làm ra vẻ oan ức.

“Vợ ơi, em hiểu lầm anh rồi!”

“Anh phải chuẩn bị phòng cho con, đâu thể không biết nên sơn màu xanh hay màu hồng chứ?”

“Hơn nữa, biết trước giới tính, mình còn chuẩn bị quần áo và đồ chơi phù hợp nữa.”

Tôi nghĩ lại thấy cũng hợp lý.

Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò muốn biết con là trai hay gái, nên đã đồng ý.

Bạn anh sau khi hỏi thăm liền báo tin: là con gái.

Nghe được kết quả này, Tống Duệ thở dài một hơi.

Tôi hỏi: “Sao thế? Anh không vui à?”

Anh lập tức nở nụ cười.

“Sao lại không vui được! Anh đang thở phào nhẹ nhõm thôi!”

“Con gái tốt mà, là áo bông nhỏ ấm áp của chúng ta!”

“Anh vốn đã mong có con gái rồi!”

Lúc đó, tôi chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng.

Bây giờ nghĩ lại, mới thấy nụ cười khi ấy của anh có chút gượng gạo.

Đến tháng thứ ba của thai kỳ, mẹ của Tống Duệ từ quê lên thăm tôi.

Vừa nghe tôi mang thai con gái, bà lập tức nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Sao lại là con gái?”

“Nhà họ Tống ba đời độc đinh, thế này chẳng phải là tuyệt tự sao?!”

Nghe vậy, tôi tức đến đau bụng, suýt nữa phải nhập viện.

Thấy tình hình không ổn, hôm sau Tống Duệ liền đưa mẹ về quê.

Trước khi đi, bà còn mang hết đặc sản mang theo về lại.

“Vợ ơi, đừng trách mẹ anh.”

“Ba anh mất sớm, bà một mình nuôi anh khôn lớn cũng không dễ dàng gì.”

“Bà sống ở quê bao nhiêu năm nay, tư tưởng bảo thủ, khó thay đổi được.”

“Anh sẽ từ từ khuyên nhủ bà, em đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thai nhi.”

Thấy anh chân thành như vậy, tôi cũng không muốn giận lây sang anh nữa.

Thế là chuyện này, tôi để nó trôi vào dĩ vãng.

Tôi tắt điện thoại, nhất thời không dám đọc tiếp.

Đầu tôi đau nhức.

Thậm chí tôi còn muốn lao ngay đến trước mặt Tống Duệ, chất vấn anh xem có phải chính anh là người đã viết câu trả lời đó không.

Nhưng tôi vẫn cố nhịn.

Tống Duệ sắp xếp xong hành lý, vừa bước ra khỏi phòng ngủ liền thấy sắc mặt tôi không ổn.

Anh vội vàng tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi.

“Vợ ơi, sao thế? Em thấy không khỏe à?”

“Sao mặt em tái nhợt vậy?”

Tôi hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi kinh hãi trong lòng, ngước mắt nhìn anh.

“Chồng à, lần công tác này, anh có thể để công ty cử người khác đi được không?”

Biểu cảm của Tống Duệ thoáng sững lại, trong đáy mắt dường như ánh lên một tia mất kiên nhẫn.

Nhưng còn chưa kịp để tôi nhìn rõ, anh đã nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, mỉm cười dịu dàng như mọi khi.

“Sao tự nhiên lại nói vậy?”

“Dù sao ba năm cũng là quãng thời gian quá dài, mà em lại đang trong giai đoạn quan trọng của thai kỳ…”

Vừa nói, tôi vừa chăm chú quan sát biểu cảm của anh.

Tống Duệ nhíu mày, như thể đang đấu tranh tư tưởng, hồi lâu sau mới khẽ thở dài.

“Vợ à, anh cũng đâu muốn xa em.”

“Nhưng đây là cơ hội rất hiếm có.”