【Nếu để cô ta biết tôi đi công tác còn có cả cô trợ lý xinh đẹp của phòng mình đi cùng, chắc chắn cô ta sẽ không để tôi đi đâu!】
Trợ lý xinh đẹp?
Tôi nhớ ra rồi.
Lúc Tống Duệ vừa lên chức quản lý, mỗi đêm luôn có người nhắn tin cho anh.
Có lần tôi không nhịn được, tò mò cầm điện thoại của anh xem thử.
Người nhắn là một cô gái tên Trần Tinh Tinh.
Dựa vào đoạn chat, có thể thấy cô ấy là kiểu người hoạt bát, lanh lợi.
Ngày nào cũng ríu rít gọi “Anh Tống” hết chuyện này đến chuyện khác.
Gặp khó khăn trong công việc, dưới tòa nhà có quán ăn mới mở, hay thậm chí chỉ là một cơn mưa bất chợt ngoài trời, cô ta cũng phải kể hết với Tống Duệ.
Nhưng phản hồi của Tống Duệ luôn là những tin nhắn ngắn gọn: “Ừm”, “Ừ”, “Được”.
Tôi là một người chú trọng ngoại hình.
Lý do tôi lấy Tống Duệ, ngoài việc anh có vẻ là một người chính trực, còn vì anh cao ráo, đẹp trai, dáng người cũng rất ổn.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý rằng khi anh đi làm, sẽ có nhiều cô gái thiếu tinh tế bám lấy anh.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy khó chịu, thậm chí ôm ấm ức trong lòng suốt một thời gian dài.
Mãi đến khi Tống Duệ nhận ra tôi có điều không vui, anh mới chủ động xin lỗi.
“Cô ấy chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp thôi mà.”
“Cả ngày luyên thuyên không ngừng, làm việc thì thiếu hiệu quả, còn hay phạm lỗi.”
“Anh cũng đang thấy phiền đây.”
Nói rồi, anh liền nhắn tin cho Trần Tinh Tinh ngay trước mặt tôi, nhắc cô ta chú ý khoảng cách, không nên nhắn những chuyện không liên quan đến công việc nữa.
Trước đây vợ tôi từng ghen với cô trợ lý xinh đẹp này.
【Nhưng cũng dễ hiểu thôi.】
【Trợ lý nhỏ trẻ trung, xinh đẹp, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, biết cách mang lại giá trị cảm xúc.】
【Ở bên cô ấy khiến tôi cảm thấy thoải mái, dễ chịu.】
【Huống hồ, cô ấy rõ ràng có tình cảm với tôi.】
Ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cứ tưởng Tống Duệ là người quang minh chính đại.
Hóa ra chỉ là kẻ giả tạo bề ngoài đạo mạo mà thôi.
Những gì tôi thấy, tất cả đều là những thứ anh ta cố ý để tôi thấy.
【Vợ tôi ghen tuông quá đáng.】
【Vì chuyện đó, tôi buộc phải nói nặng lời với trợ lý nhỏ.】
【Nhìn cô ấy buồn bã, cố gắng kiềm chế để giữ khoảng cách với tôi, trong lòng tôi cũng chẳng dễ chịu gì.】
【Chỉ có thể âm thầm quan tâm cô ấy nhiều hơn.】
Thật kinh tởm.
Dạ dày tôi quặn lên, tôi chống tay vào mép ghế sô pha, khô khốc nôn khan mấy lần.
Cô Lý lập tức đưa cho tôi một cốc nước ấm.
Uống xong, tôi ổn định lại một chút, tiếp tục đọc.
【May mà ông trời lại cho tôi một cơ hội.】
【Trợ lý nhỏ bị chủ nhà vô lương tâm đuổi đi, tôi lập tức cho cô ấy ở miễn phí trong nhà mình.】
【Cô ấy cảm động đến rơi nước mắt, xem tôi như anh hùng.】
【Từ đó, khoảng cách giữa chúng tôi hoàn toàn biến mất.】
【Lần này đi công tác, cấp trên cho phép tôi chọn một người đi cùng, tôi không chút do dự chọn cô ấy.】
Nhà của mình?
Tống Duệ cũng thật biết cách tự tâng bốc bản thân.
Khi tôi cưới anh ta, anh ta chẳng có gì, không nhà không xe.
Ba mẹ tôi cho tôi của hồi môn là ba căn nhà ở trung tâm thành phố cùng hai chiếc xe sang.
Tôi ít ra ngoài, xe hầu như đều do Tống Duệ lái, còn nhà thì ngoài căn đang ở, hai căn còn lại đều đang cho thuê.
Vì lười quản lý những chuyện lặt vặt này, tôi để Tống Duệ liên hệ môi giới tìm khách thuê giúp.
Thậm chí, tài khoản nhận tiền thuê nhà cũng liên kết với thẻ ngân hàng của anh ta.
Tôi không thiếu số tiền đó, cộng thêm việc tin tưởng anh ta, nên chưa bao giờ hỏi đến tình trạng hai căn nhà kia.
Kết quả, anh ta lại lấy nhà của tôi để làm “anh hùng” với phụ nữ khác?