Tôi lập tức liên hệ với môi giới để hỏi về tình trạng cho thuê của hai căn hộ.
“Cô Hứa, tôi vừa kiểm tra giúp cô.”
“Hai căn hộ của cô, một căn vẫn đang cho thuê bình thường. Còn căn kia…”
Người môi giới ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Khoảng một năm trước, chồng cô liên hệ với tôi bảo ngừng cho thuê, nói cô định để lại dùng riêng.”
Tôi im lặng vài giây.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
“Chuyện này, đừng nói với chồng tôi.”
Nói xong, tôi gửi cho người môi giới một phong bao lì xì.
Bài đăng ngày càng thu hút sự chú ý, phía dưới đã có hàng loạt bình luận.
Phần lớn đều mắng tác giả không phải con người.
【Loại đàn ông bẩn thỉu này là giống loài gì thế?】
【Nói thật nhé, nếu là nhân vật trong truyện của tôi thì anh ta chẳng qua nổi hai chương đâu.】
【Làm ơn, làm người đi! Chỉ cần làm một con người bình thường thôi cũng được mà!】
【Mỗ Hồ*, chia sẻ câu chuyện vừa bịa ra của bạn nào!】
(*Mỗ Hồ = Zhihu, nền tảng hỏi đáp Trung Quốc)
【Lần đầu tiên thấy có người nói ba chữ “ăn bám” một cách tao nhã đến thế.】
【Đến cả loại như anh mà vợ anh cũng nhìn trúng được sao?】
Cũng có một số ít người ủng hộ anh ta.
【Anh em đỉnh quá, chiêu này cũng nghĩ ra được!】
【Tấm gương sáng của đàn ông chúng ta.】
【Phụ nữ phải trị thế này mới đúng!】
Tôi lần lượt báo cáo từng bình luận.
Có vẻ như Tống Duệ cũng đã đọc phần bình luận.
Chẳng bao lâu sau, anh ta lại cập nhật bài đăng, giọng điệu có phần bực bội, chắc bị chửi đến phát cáu rồi.
【Những kẻ nói tôi ăn bám, bớt ảo tưởng đi.】
【Các người chẳng qua là đang ghen tị với tôi thôi!】
【Tôi đối xử với vợ quá tốt, chuyện gì cũng chiều theo ý cô ấy.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cô ấy chẳng đi làm, chỉ suốt ngày vẽ mấy bức tranh vớ vẩn chẳng đáng tiền.】
【Gia đình có giàu thế nào cũng không chịu nổi cảnh ngồi ăn chờ c.h.ế.t như vậy!】
【Sau này chẳng phải vẫn là tôi nuôi cô ấy sao?】
“Tranh chẳng đáng tiền?”
Tôi cười nhạt.
Nếu Tống Duệ biết tôi có hơn ba triệu người theo dõi trên mạng, chỉ một bức tranh cũng bằng nửa năm lương của anh ta…
Không biết anh ta còn nghĩ như vậy không?
【Còn những người nói vợ tôi không nên chọn tôi.】
【Xin lỗi nhé, các người phải thất vọng rồi.】
【Hồi đại học, chính vợ tôi theo đuổi tôi trước!】
【Tiểu thư nhà giàu thì sao? Không phải cũng là một kẻ si tình, bị tôi nắm trong lòng bàn tay à?】
Tôi hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức giận đang trào dâng. Không ngờ chồng tôi lại là kẻ mặt dày vô sỉ đến như thế.
【Nhà cô ấy có tiền, nhưng tôi tự thấy bản thân đi đến ngày hôm nay đều dựa vào chính mình.】
【Lúc mới cưới, ba vợ bảo có thể sắp xếp cho tôi vào làm trong công ty gia đình.】
【Kết quả là cho tôi làm từ vị trí bưng trà rót nước!】
【Dựa vào đâu?】
【Chẳng qua là coi thường tôi mà thôi!】
…?
…?
【Ai thèm chứ?】
【Tôi vẫn tự mình phấn đấu, chẳng phải đã trở thành lãnh đạo cấp cao của công ty lớn sao?】
【Bây giờ còn được trọng dụng, cử đi quản lý một chi nhánh lớn.】
【Không phải là tôi đã vả thẳng vào mặt ba vợ rồi à!】
Ba tôi từng đi lính, là người chính trực, cứng rắn.
Lúc tôi mới kết hôn, công việc của Tống Duệ vẫn chưa ổn định.
Tôi tin tưởng năng lực của anh ta, nên đã cố gắng thuyết phục ba tôi rất lâu, cuối cùng mới được ba đồng ý để Tống Duệ vào công ty làm trưởng nhóm dự án.
Nhưng anh ta từ chối, nói không muốn dựa vào quan hệ, muốn tự mình rèn luyện, chờ khi có đủ kinh nghiệm rồi mới quay lại.
Lúc đó tôi còn cảm động, nghĩ rằng anh ta là người có chí tiến thủ.
Không ngờ, trong mắt anh ta, vị trí ba tôi sắp xếp chẳng đáng một xu, còn cho rằng chúng tôi đang sỉ nhục anh ta.