Sự Trả Thù Của Thai Phụ
Dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn không thể tin nổi.
Thì ra ngay từ đầu, anh ta đã tiếp cận tôi có chủ đích.
Tôi từng nghĩ rằng anh ta chỉ dần trở nên thối rữa theo thời gian.
Nhưng không… anh ta vốn đã là một kẻ mục rỗng từ trong ra ngoài.
Chỉ là anh ta che giấu quá giỏi.
Một vẻ ngoài hoàn hảo giúp người ta dễ dàng bỏ qua mùi hôi thối bên trong.
Một kẻ giỏi đóng vai tình thâm để che đậy dục vọng bẩn thỉu.
Chỉ bằng một lớp vỏ hoàn mỹ, anh ta có thể khiến người khác xoay như chong chóng.
Nhưng tôi đã làm gì sai?
Dù tôi có ngây thơ, có ngu ngốc, dù tôi có là một kẻ mù quáng trong tình yêu…
Thì cũng không thể là lý do để tôi bị lừa gạt và tổn thương.
Người sai không phải tôi.
Sai là kẻ hai mặt, bẩn thỉu kia.
Mười một giờ đêm, tôi kiểm tra lại camera một lần nữa.
Đảm bảo rằng Tống Duệ đã về nhà, tôi liền đến tìm Trần Tinh Tinh.
Ngay khoảnh khắc mở cửa thấy tôi, cô ta rõ ràng sững sờ.
Nhưng rất nhanh, cô ta lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng.
“Xin hỏi chị tìm ai?”
“Đã nhận ra tôi rồi, vậy đừng giả vờ nữa.”
“Dù sao thì, cô cũng không phải chưa từng thấy tôi trên trang cá nhân của Tống Duệ.”
Tôi đẩy cửa bước vào, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha.
Sắc mặt Trần Tinh Tinh hơi cứng lại, nhưng chỉ một lát sau, cô ta đã bình thản ngồi xuống đối diện tôi.
“Chị Hứa đến đây để hỏi tội tôi à?”
“Vậy có lẽ chị sẽ thất vọng rồi.”
“Thật ra, tuy tổng giám đốc Tống rất quan tâm tôi trong công ty, nhưng giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Tôi không để ý đến cô ta, mà đưa mắt nhìn quanh căn hộ được bài trí gọn gàng, ấm cúng.
“Căn nhà này là của tôi.”
Sắc mặt Trần Tinh Tinh lập tức trở nên khó coi.
“Chị Hứa định đuổi tôi đi sao?”
“Nhưng tổng giám đốc Tống đã cho phép tôi ở đây, chị đâu có quyền can thiệp vào quyết định của anh ấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cười lạnh:
“Tôi nói căn nhà này là của tôi, cô không hiểu sao?”
“Dịch ra cho dễ hiểu nhé—sổ đỏ chỉ có tên một mình tôi.”
Trần Tinh Tinh sững sờ.
“Không chỉ căn này, căn tôi và Tống Duệ đang ở cũng đứng tên tôi.”
“Còn xe của Tống Duệ, một chiếc Porsche, một chiếc Rolls-Royce—tất cả đều là của hồi môn của tôi.”
Trong mắt Trần Tinh Tinh lóe lên sự kinh ngạc, nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Chị Hứa đang đùa đúng không?”
Tôi nhún vai, tựa lưng vào ghế sô pha:
“Sao? Tôi trông không giống một người có tiền à?”
Trần Tinh Tinh im lặng.
“Thế nên, cô đi nhầm đường rồi.”
“Đúng là vẻ ngoài của Tống Duệ rất dễ khiến người ta nhầm lẫn, tưởng anh ta là kiểu tổng tài bá đạo trong mấy tiểu thuyết não tàn.”
“Nhưng thực tế, anh ta chỉ là một kẻ ăn bám, vừa ngoại tình vừa trăng hoa rẻ tiền mà thôi.”
Tôi dừng lại một chút.
“Tôi có thể lập tức đuổi cô ra khỏi đây.”
“Thậm chí còn bắt cô bù tiền thuê nhà suốt thời gian qua.”
“Theo giá thị trường, căn hộ này tối thiểu cũng phải năm nghìn tệ một tháng.”
Sắc mặt Trần Tinh Tinh tái nhợt, hai tay vô thức siết chặt vào nhau.
Tôi cười nhạt:
“Nhưng tôi không định làm vậy.”
“Ngược lại, tôi còn muốn chỉ cho cô một con đường sáng.”
Trần Tinh Tinh lập tức cảnh giác:
“Ý chị là gì?”
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Nghe nói cô chuẩn bị cùng Tống Duệ đi công tác ở chi nhánh?”
“…Vậy là chị muốn tôi từ bỏ cơ hội này?”
“Ngược lại, tôi muốn cô cứ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi cùng anh ta.”
“Chỉ là, trên đường đi, cô cần dùng một chút thủ đoạn, đừng để anh ta làm sếp quá dễ dàng.”
“Cô thông minh như vậy, chắc biết phải làm gì chứ?”