Sự Trả Thù Của Thai Phụ
Trần Tinh Tinh im lặng hồi lâu.
Rồi bất ngờ ngẩng đầu lên:
“Chị không sợ tôi nói hết chuyện này cho… Tống Duệ sao?”
Tôi cười khẩy:
“Tùy cô.”
“Nhưng dù cô có nói với anh ta, thì cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Tôi vẫn sẽ ly hôn.”
“Với gia thế và các mối quan hệ của tôi, khả năng cao là Tống Duệ sẽ chẳng nhận được gì.”
“Thậm chí, cô và anh ta có thể mất luôn công việc, còn bị cả ngành cấm cửa.”
“Từng nghe đến Tập đoàn Hứa Thị chưa? Là của nhà tôi đấy.”
Trần Tinh Tinh trừng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tôi lấy một chiếc thẻ ngân hàng đặt lên bàn.
“Trong thẻ có năm vạn, coi như tiền đặt cọc cho việc tôi nhờ cô làm.”
“Nếu làm tốt, sau khi xong việc, tôi sẽ đưa thêm mười vạn nữa.”
Trần Tinh Tinh nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Tại sao? Chị không hận tôi sao?”
“Tôi không thấy cần thiết.” Tôi nhàn nhạt đáp.
“Thù có đầu, nợ có chủ, cho dù không có cô, thì cũng sẽ có Vương Tinh Tinh, Lý Tinh Tinh…”
“Hận nhiều người như vậy, quá mệt mỏi. Chỉ cần tập trung vào một kẻ là đủ.”
Tôi chống tay vào bụng, đứng dậy.
“Chỉ cần nửa năm, đủ để anh ta phá hỏng mọi thứ, rồi cúi đầu nhục nhã quay về chịu hậu quả.”
Trần Tinh Tinh gật đầu:
“Tôi sẽ khiến chị hài lòng.”
Cô ta ngập ngừng, rồi hỏi tiếp:
“Đứa bé này… chị vẫn định sinh sao?”
“Tất nhiên.” Tôi nhướng mày.
“Nó ra đời là con của tôi, chẳng liên quan gì đến người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, tôi không ngoảnh đầu lại, thẳng thừng rời đi.
Ngày Tống Duệ rời đi, tôi viện cớ bận việc nên không ra sân bay tiễn anh ta.
Anh ta chìm đắm trong viễn cảnh tươi đẹp về tương lai, hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của tôi.
Nghe chuyện xong, bạn thân tôi lập tức bay từ nước ngoài về để ở bên tôi.
Mỗi ngày tôi chỉ ăn uống, vui chơi, an tâm dưỡng thai chờ đến ngày sinh.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Thỉnh thoảng, Trần Tinh Tinh lại báo tin tức từ bên kia cho tôi.
Cuộc sống của Tống Duệ không hề suôn sẻ.
Vốn dĩ anh ta đã ngạo mạn, thêm vào đó lại mới nhậm chức nên muốn thể hiện uy quyền với các nhân viên cũ trong chi nhánh.
Nhưng anh ta không kiểm soát được mức độ, cuối cùng đắc tội toàn bộ nhân sự chủ chốt trong công ty.
Trần Tinh Tinh thì ở trong tối đổ thêm dầu vào lửa.
Chưa đầy một tháng, nhân viên bán hàng giỏi nhất đã nghỉ việc.
Người đó còn mang theo hàng loạt khách hàng lớn, khiến doanh thu chi nhánh rơi xuống đáy.
Tại cuộc họp của tổng công ty, Tống Duệ bị mắng cho tơi tả.
Để cứu vãn tình thế, anh ta đích thân liên hệ khách hàng, muốn ký hợp đồng lớn để gỡ gạc lại.
Không ngờ lại bị người ta lừa một vố, khiến công ty lỗ mất cả trăm ngàn tệ.
Cũng chẳng lạ.
Lúc mới đến đó, ngày nào Tống Duệ cũng gọi điện về báo cáo tình hình cho tôi.
Bây giờ bận tối tăm mặt mũi, đến thời gian làm phiền tôi cũng chẳng có nữa.
Tôi rất hài lòng, vui vẻ gửi thêm cho Trần Tinh Tinh ba mươi ngàn tệ.
Dù sao thì, công ty ma lừa tiền Tống Duệ cũng là do cô ta tìm giúp tôi.
Tuần thứ 39 của thai kỳ, tôi suôn sẻ sinh con gái.
Bảo mẫu, hộ lý, chuyên gia dinh dưỡng—tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi chỉ cần tập trung nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe.
Khoảng một tháng sau.
Trần Tinh Tinh báo tin, Tống Duệ đã biển thủ công quỹ—một triệu tệ.
Mà tháng sau, tổng công ty sẽ cử người xuống kiểm toán sổ sách.
Sắp hết đường xoay sở rồi.
Tôi suýt nữa không nhịn được mà đốt pháo ăn mừng.