“Ninh nhi? Ninh nhi!” Hoắc thị thấy con gái nhìn chằm chằm đài cao thất thần, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nàng không hiểu gì, gọi Ngu Ninh tỉnh lại, quan tâm hỏi: “Ninh nhi con sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không, không…” Ngu Ninh đột ngột thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm món ngon trên bàn, cố hết sức khiến thần sắc bản thân bình tĩnh lại.
Nhưng không có tác dụng, tim nàng đập như trống, nhìn kỹ thì, đầu ngón tay đều run rẩy không kiểm soát. Nàng thầm hít sâu, cầm đũa gắp thức ăn, từng đũa từng đũa đưa vào miệng, nhưng lại như nhai bã trầu, không cảm nhận được chút ngon miệng nào. Dáng vẻ này quả thực khiến Hoắc thị sợ hãi, thấy Ngu Ninh bị sặc, nàng vội vàng nâng chén đưa qua, “Sao lại lơ đễnh vậy, uống chậm thôi uống chậm thôi, đừng để bị sặc nữa.”
“Nương, con vừa rồi uống chút rượu, dường như hơi chóng mặt, muốn ra ngoài hóng gió, giờ có thể rời chỗ được không ạ?”
“Được, con cứ lặng lẽ đi đi, dạo quanh đình ở giả sơn phía sau một lát, đợi khi tiệc tàn thì nương sẽ đi tìm con.” Hoắc thị sai một nha hoàn tâm phúc đi theo Ngu Ninh, lúc nàng sắp đứng dậy rời đi, lại khẽ dặn dò: “Ninh nhi đừng đi xa quá nhé, lát nữa nương đưa con đi nhìn vị Thám hoa lang kia một chút.”
Ngu Ninh căn bản không nghe rõ Hoắc thị nói gì, chỉ mơ màng gật đầu, rồi xách vạt váy nhanh chân rời khỏi đây.
Ngày hè oi ả, ngay cả cơn gió thổi qua cũng nóng bức, Ngu Ninh ngồi trong đình bên hồ, đờ đẫn nhìn mặt hồ, lâu lắm không nói lời nào. Nha hoàn theo sau hầu hạ thì mịt mờ, không biết Tam nương tử bị làm sao, chỉ đành cẩn thận từng ly đứng bên cạnh nhìn, không dám quấy rầy Ngu Ninh thất thần.
“Là chàng, thật sự là chàng…” Ngu Ninh khẽ lẩm bẩm, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Nha hoàn phía sau không nghe rõ Tam nương tử đang nói gì, khẽ hỏi một câu, Ngu Ninh vẫy tay với nha hoàn nhỏ, nói không cần để ý nàng lẩm bẩm một mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngu Ninh tự nhiên kinh ngạc không thôi, lâu lắm không thể bình tĩnh lại, nàng nhìn rõ ràng khuôn mặt Đại Nghiệp Hoàng đế trên đài cao. Chàng ấy lớn lên… lại có thể giống Cảnh Thác như đúc, ngay cả khí chất cũng giống vô cùng. Ngu Ninh vốn rất thích khuôn mặt tuấn mỹ như thiên nhân đó, nên có ấn tượng sâu sắc về nó. Suy cho cùng là người từng chung chăn gối, nàng sao có thể quên dáng vẻ Cảnh Thác được.
Liên tưởng đến đủ thứ chuyện năm năm trước, Ngu Ninh toát mồ hôi lạnh, nàng hầu như không có chút suy nghĩ may mắn nào, đã xác định chắc chắn rằng, Đại Nghiệp Thiên tử vừa mới thấy, chính là người chồng trước bị nàng cưỡng ép thành hôn động phòng năm đó. Lúc ấy biên cương chiến loạn, Đại Nghiệp Thiên tử ngự giá thân chinh, còn lúc Ngu Ninh nhìn thấy Cảnh Thác, chính là trước khi biên cương khai chiến, cũng là lúc ngự giá đến biên cương, tính ra thời gian vừa khớp. Hơn nữa, tên Thiên tử người đời đều biết, hoàng thất Đại Nghiệp họ Thẩm, Thiên tử niên hiệu Cảnh Hòa, tên là Thác.
Thẩm Thác, Cảnh Thác…
Đủ thứ trùng hợp kết hợp lại với nhau, Ngu Ninh không thể lừa dối bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp, thật sự là chàng, nếu năm đó nàng biết người đàn ông này là Thiên tử, cho nàng mấy trăm cái gan nàng cũng sẽ không làm những chuyện đó…
Ngu Ninh tuyệt vọng ôm mặt, đầu từng cái từng cái đập vào lan can đình, khiến nha hoàn phía sau sợ hãi vội vàng chạy tới ngăn cản.
“Tam nương tử bị làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao? Nếu người không thoải mái, xin hãy nói ra ạ!”
Ngu Ninh lắc đầu, muốn khóc mà không có nước mắt, “Không sao, ta ổn lắm, rất ổn…”
Ổn đến muốn c.h.ế.t rồi.
Nàng trong lòng nhớ lại lời Thẩm Thác nói với nàng năm đó, chàng nói muốn nghiền xương nàng thành tro, ngàn đao vạn mảnh đó, Ngu Ninh lúc ấy còn chế giễu chàng không biết lượng sức, bây giờ mới hiểu rồi, người hăm hở nhảy vào điện Diêm Vương thì ra lại là bản thân!
Làm sao đây, làm sao đây!